các chú à, Hoắc Hoành vốn chỉ là một đứa con hoang, là người ngoài, sao nó có thể tận tâm làm việc choHoắc gia chúng ta được chứ? Cho nên chúng ta không thể để nó ngồi ở trên vị trí này được đâu!”.
Hoắc Hoành vừa qua cửa đã nghe thấy giọng của Hoắc Mân truyền ra từ trong phòng hội nghị.
Rất nhanh sau đó là lời phụ họa của một cổ đông khác, “Đúng thế, Hoắc Hoành đã làm gián đoạn giao dịch, ném miếng thịt béo đã tới tay đi mất, làm thế là phá hỏng đường làm ăn của mọi người rồi còn gì!” Nghe âm thanh ầm ĩ ở bên trong, Hoắc Hoành vẫn bình tĩnh ngồi trước cửa, thế nhưng A Hổ lại không chịu nổi, tiến lên, thậm chí còn không thèm gõ cửa mà mở toang cửa phòng họp ra.
Mọi người trong phòng nhìn thấy Hoắc Hoành ở ngoài cửa thì im phăng phắc, không phát ra bất kì tiếng động nàoHoắc Hoành được A Hổ đẩy vào, cười nhạt hỏi: “Sao anh cả lại rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi thế này?” Hoắc Mân không ngờ anh ta lại tới nhanh như thế, nghĩ chắc những lời mình nói đã bị nghe thấy hết rồi, vì thế hắn chẳng thèm giả vờ khách sáo gì, hừ lạnh một tiếng, “Sao hả? Có phải giờ tao tới đây cũng phải báo cáo với mày không?”“Không phải, nhưng mà anh cả tới đây là có gì muốn dạy bảo sao?”Hoắc Mân có ý ngồi xuống ghế chủ, đắc ý nhìn Hoắc Hoành, “Tao và mấy chú lâu rồi không gặp nhau nên tới đây nói chuyện thôi.
” Vị trí kia3chỉ có một người được ngồi, ở đây, ngoài Hoắc Khải Lãng ra thì chỉ có mình Hoắc Hoành mới được ngồiHoắc Mẫn biết rõ mà còn ngồi xuống, rõ ràng là đang khiêu khíchA Hổ tức giận muốn tiến lên nhưng lại bị Hoắc Hoành dùng ánh mắt ngăn lại“Sao hả, mày không chào đón à?” “Đương nhiên chào đón, vậy không ngại khi tôi dự thính chứ?” Hoắc Hoành vẫn mỉm cười như cũ, dường như hoàn toàn không để tâm tới hành động của hắn ta, bày ra dáng vẻ một người em trai ngoan“Thật không khéo, mọi người nói xong hết rồi.
” Hoắc Mân ghét nhất cái dáng vẻ lúc nào cũng mỉm cười lạnh nhạt của Hoắc HoànhHắn chán ghét quay đầu mỉm cười nói với nhóm cổ đông, “Các chú, cháu đã nói xong1phần cháu rồi, còn về phần quyết định thế nào là ở các chúNhưng cháu có một câu muốn nói, có tiền mà không kiếm mới là đổ ngu! Cháu tin là các chú đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, chắc chắn sẽ không phải là đồ ngốc.
” Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa.
“Tôi tiễn anh Cả.
” Hoắc Hoành cười bảo A Hổ lại đẩy mình ra ngoài.
Ai ngờ Hoắc Mân đứng ở đầu hành lang, quay đầu nhìn Hoắc Hoành, châm biếm liếc xuống đôi chân của anh ta, “Không cần, mày đi lại không tiện, không cần phải tiễn.
” Hai chữ “không tiện” được nhấn mạnh khiến cho đám cổ đông đang ở trong phòng nghe xong cũng không khỏi nhìn nhau.
Hai chân bị tàn phế của Hoắc Hoành là một cấm8kị công khai, không ngờ Hoắc Mân vừa mở miệng đã nói thế, không