Đáng tiếc, con cáo già thâm độc như Hoắc Hoành sao có thể dễ dàng bị Nhiếp Nhiên dắt mũi chứ? Trong đáy mắtanh ta gợn lên ý cười, sau đó chỉ về phía Hoắc Mân giới thiệu, “Anh Cả tôi, Hoắc Mân.
” Tên khốn này, rõ ràng là đang đẩy đầu súng về phía cô chứ! Nhiếp Nhiên cảm thấy mình lại rơi vào bẫy của Hoắc Hoành rồi.
Cô ngẫm nghĩ, gật đầu với Hoắc Mân, cung kính chào: “Chào Hoắc tổng!” “Cô gọi tôi là Hoắc tổng, gọi nó là ngài Hoắc ư?” Ý lạnh trong mắt Hoắc Mân hơi tản đi.
Nhiếp Nhiên chớp mắt tỏ vẻ vô tội, lúng túng nhỏ giọng hỏi, “Tôi.
.
tôi nói sai gì ư?”“Không, không sai chút nào!” Hoắc Mân đột nhiên nở nụ cười, kỳ quái nói với Hoắc Hoành, “Bạn gái nhỏ của mày hình như rất biết lấylòng người khác đấy, không được xinh cho lắm nhưng lại là người khéo léo, ha ha ha.
” Hoắc Mân đắc ý, phất tay rồi tiến vào thang máy.
Các con số tầng trên thang máy dần thay đổi, Hoắc Hoành lại dán ánh mắt lên người cô, cười ôn hòa hỏi, “Cô nói như thế, không sợ tôi tức giận sao?”Rất hiển nhiên, Hoắc tổng và ngài Hoắc, vừa so sánh đã biết ai cao ai thấp rồiVả mặt Hoắc Hoành công khai như thế, đương nhiên Hoắc Mân rất vui vẻ rồi.
Nhưng Nhiếp Nhiên3và mặt công khai như vậy.
.
hậu quả này, vừa nghĩ đã biết là không thể thừa nhận.
“Không đâu, anh có bao giờ nhỏ nhen như thể đâu chứ.
” Nhiếp Nhiên lập tức cười lấy lòngKhông có cách nào, hổ mình đào thì mình phải lấp thôi!Hoắc Hoành nhíu mày, ý cười không giảm, “Ồ? Vậy là anh cả của tôi rất nhỏ nhen sao?” “Đúng thế! So đo với cả một câu xưng hô, chẳng lẽ không phải là người nhỏ nhen à?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, gật đầu khẳng địnhCô gái nhỏ này cũng biết đắc tội với anh ta ở trước mặt người khác sẽ xui xẻo, tuy rằng đã cứu vãn.
.
ừm.
.
rất qua loa, nhưng không hiểu sao vừa rồi khi thấy vẻ mặt cười cợt nịnh nọt mình của cô, anh ta liền cảm thấy ngài Hoắc1hay Hoắc tổng gì đó đều là mây bay hết.
Hai người đứng nói chuyện vui vẻ bên ngoài hành lang, nhưng trong mắt đám cổ đông lại tràn ngập vẻ không vui.
Hoắc Hoành lại dẫn phụ nữ tới công ty ư? Quá không ra thể thống gì rồi!“A Hoành, đây là công ty, cháu đưa đàn bà tới đây làm gì chứ!” Một người đàn ông mặt vuông chữ điền dẫn đầu nói với vẻ không hài lòng.
Một người đàn ông ở phía sau cũng ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đúng thế, cháu làm thế này là phụ sự kì vọng của chúng ta dành cho cháu đấy!”Hoắc Hoành vỗ nhẹ tay Nhiếp Nhiên, nói khẽ một câu, “Cô qua bên kia, ngoan ngoãn ngồi chờ tôi.
”Nhiếp Nhiên cảm thấy trong nụ cười của anh ta8có giấu một con dao sắc bén liền ngoan ngoãn lùi sang một bên, “Được.
” Nghĩ tới sát khí của anh ta khi nổ súng trên đường lần trước, cô lặng lẽ chậm hương cho đám cổ đông này, không biết bọn họ đã nghĩ xem nên khắc gì