Ban đầu, đối với mấy thứ vốn khiến rất nhiều người đỏ mắt thèm thuồng kia, ông ta vẫn luôn án binh bất động, nhưng giờ thì lại cấp bách muốn đẩy mấy thứ này cho Hoắc Hoành, như vậy ông ta mới có thể bo bo giữ mình được.
Nghĩ đến những gì mà Hoắc Mân cam đoan với mình lúc trước, cái gì mà chỉ cần ba mươi phần trăm, lại còn cam đoan có thể kéo Hoắc Hoành xuống khỏi vị trí kia nữa chứ.
Giờ Lưu Chấn chỉ có thể cười lạnh, Chỉ bằng việc Hoắc Hoành dùng một phát súng bắn chết tên thủ hạ từng vào sinh ra tử với cha mình là biết trong xương cốt con người này độc địa tới mứcnào.
Càng kinh khủng hơn là, anh ta luôn tính toán vô cùng cặn kẽSo với Hoắc Hoành, Hoắc Mân quả thực chỉ là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi.
Tương lai, thiên hạ của Hoắc gia đương nhiên là của Hoắc Hoành rồiMay mà lúc ấy ông ta đã án binh bất động rất lâu, cũng không làm nhiều chuyện mờ ám, bằng không thì tiền không kiếm được, cuối cùng còn chết không toàn thây.
Sắc trời không biết vì sao lại trở nên xám xịt,3từng tảng mây lớn nặng nề bao phủ khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
một nơi khác trong thành phố A, không khí trong thư phòng to lớn theo phong cách Trung Quốc cũng đột nhiên thay đổi như sắc trời bên ngoài vậy, âm u khiến người ta có cảm giác lạnh cả ngườiHai người đàn ông ngồi đối diện nhau, không khí giữa hai người khá căng thẳng“Con có thể nói cho ta biết, vì sao con bắn chết chú Tư không?” Hoắc Khải Lãng ngồi trong thư phòng, lạnh giọng hỏiĐối diện là Hoắc Hoành đang ngồi trên xe lăn, anh ta chỉ trả lời năm chữ đơn giản: “Chú ấy phá quy củ.
” Ánh mắt sáng quắc của Hoắc Khải Lặng nhìn sang: “Quy củ của ai?” “Quy1củ của công ty.
” “Quy củ của công ty.
” Hoắc Khải Lãng hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Vậy công ty là của ai?” Hoắc Hoành mỉm cười, “Đương nhiên là của ba.
” “Vậy nên, vì sao con không hỏi ý kiến của ta mà đã tự tiện bắn chết chú ấy?” Hoắc Khải Lãng lại quay lại vấn đề này, sau đó tạm dừng vài giây rồi nặng nề hỏi một câu: “Hay nói cách khác, phát súng