Sau khi Vệ Vi đứng một bên chờ vài phút, cô cười nhắc nhở: “Hoắc Nhị thiểu, Lưu tổng đã ở văn phòng đợi anh rồi lại, nói là muốn cùng anh bạn về mấy vấn đề trong hợp đồng giao dịch đó.
”Lúc này, Hoắc Hoành mới thu lại nụ cười, nói với A Hổ phía sau: “Đưa tôi đi.
” Một chủ một tớ đi vào văn phòng, cánh cửa lại một lần nữa đóng lạiNhiếp Nhiên nhìn về phía cánh cửa, nhíu nhẹ lông mày Hợp đồng giao dịch? Không phải là đã đầu vào đấy rồi sao, sao lại phải bàn nữa? “Làm gì mà lại đứng ở đây thế? Mặc dù không quy định thời gian với cô nhưng cô cũng không được lười biếng chứ.
” Vệ Vi nhìn thấy cô đứng im trước cửa văn phòng nên nói nhỏ“A! Được ạ, tôi đi ngay đây!” Nhiếp Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng về chỗ của mình nhập tài liệu vào máy tính.
Chỉ là, ánh mắt cô lúc này lại dừng lại ở phía cánh cửa đang đóng chặt kiaRốt cuộc là hợp đồng gì mà cần anh ta vừa trải qua hai ngày bay về đã phải lập tức đến đây? Lẽ nào cuộc giao dịch đó vẫn chưa xong? Suy nghĩ này khiến cho đầu óc cô trở nên quay cuồngNhiếp Nhiên lại cẩn thận nhớ lại lời nói của Hoắc Hoành, hình như anh ta chỉ nhắc đến việc sau hai tuần đã tra được thông tin của tên sát thủ chứ hoàn toàn không nói đến việc làm ănCòn cô lại vì câu nói “thời gian hai tuần” của Hoắc Hoành mà cho rằng giao dịch đã xong xuôi hết rồiNgười đàn ông này nói lấp lửng nước đối, rõ ràng là cố ý màKhông được, cô nhất định phải tìm thời cơ để lại gần đó nghe ngóng một chút mới đượcThời gian chầm chậm trôi3qua, đồng nghiệp ở văn phòng cũng lũ lượt kéo nhau đi ăn cơm ở nhà ăn tầng dưới rồi, chỉ còn lại ba, bốn người vẫn đang dở tay mà thôi.
Nhiếp Nhiên nhìn từng giây trôi qua trên đồng hồ, cô vờ như đang bận gõ bàn phím, cuối cùng cả văn phòng chỉ còn mỗi mình cô.
Cô nhìn một lượt xung quanh, chắc chắn rằng không còn ai đi vào nữa mới rón rén đi nghe lén.
Nhưng cô vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì Vệ Vi lại từ văn phòng của mình bước ra.
Cô ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn đang ngồi ở bàn làm việc của mình gõ bàn phím thì hơi ngạc nhiên rồi nói: “Cô làm gì mà vẫn chưa đi? Đến giờ ăn rồi, đi thôi, đi ăn đi.
” Nói rồi, cô ta liền1bỏ tài liệu ở trên tay mình xuống, kéo cô về phía nhà ăn tầng dưới.
“Không, tôi.
.
không phải.
.
đi? Nhiếp Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị Vệ Vi kéo đi rồi“Cô muốn ăn gì? Tôi mời.
” Đến nhà ăn Vệ Vi rất nhiệt