Nhiếp Nhiên đứng sững ra ở đây, từ chối khéo: “Ngài Hoắc việc của tôi vẫn chưa xong ạ.
”“Việc thì chả bao giờ hết cả.
” Hoắc Hoành vờ như không nghe ra cô đang từ chối, cầm lấy menu nhìn một lượt: “Nhà ăn của công ty cổ có món gì nổi bật nhất không?” Không thể chạy nổi nên Nhiếp Nhiên đành phải ngồi lại đây, cô trả lời khô khốc: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi ăn ở đây nên không biết.
” “Thế à? Vậy gọi hết đồ lên cùng một lúc đi.
” Hoắc Hoành vẫy tay gọi người phục vụ đã đứng chờ sẵn ở phía không xaNhiếp Nhìn nhìn dáng vẻ gầy gò ốm yếu của anh ta: “Ăn không hết đâu ạ.
” “Vậy cô chọn đi.
” Thấy anh ta đưa thực đơn lại cho mình, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Cho hết đồ lên đi.
”Sau đó, cô thấy Hoắc Hoành đã trút bỏ vẻ suy tư, lại mềm yếu như lúc nãy, “Tôi bị hội chứng sợ hãi khi phải chọn lựa.
”Hội chứng sợ hãi khi phải chọn lựa? Thế mà anh ta cũng bịa ra được.
Rõ ràng là lười chọn! Hoắc Hoành cười lớn, đưa ngay thực đơn cho người phục vụ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nhiếp Nhiên, “Theo cô ấy, lên tất cả các món đi.
” Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt ấm áp, lời nói dịu dàng của anh ta thì quả thật là buồn nôn không chịu nổiNgười này muốn làm gì vậy? Trước mặt bàn dân thiên hạ không thấy buồn nôn sao? Sắp đến mùa thu rồi, qua mùa động dục rồi chứ nhỉ! Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên nhíu chặt lông mày lại, giống y hệt dáng vẻ chán ghét buổi sáng nayMặc dù hơi động chạm đến lòng tự ái, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta vẫn ác ý muốn trêu chọc côSau khi người phục vụ3nhận được yêu cầu liền dọn dẹp tất cả đồ ăn mà Vệ Vi gọi ban nãy đi, rồi bưng lên hai cốc trà mới.
Không lâu sau đó, tất cả các món lần lượt được bưng lên.
Hoắc Hoành gắp một ít cá vào bát cho Nhiếp Nhiên: “Sao cô lại không ăn? Nào, ăn một ít đi, vừa nghĩ tới việc cô vì tôi mà bị thương, thật sự là tôi không yên tâm chút nào.
”Anh ta vừa nói dứt lời, xung quanh bỗng dưng trở nên yên lặng, tất cả các đôi tai đều bắt đầu dựng lên nghe ngóng.
Nhiếp Nhiên ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to ra, người này đúng là bị điện hay sao ấy? Nói gì thể không biết!Cô xua tay lia lịa: “Không.
.
không! không, đều là lỗi của tôi,1không liên quan gì đến ngài Hoắc cả!”Câu cuối cùng cô đặc biệt nhấn mạnh, cố gắng để những người xung quanh nghe thấy“Sao lại không liên quan chứ? Là tôi dẫn cô đến đó, tôi phải có trách nhiệm với cô đến cùng mới phải.
” Nhiếp Nhiên muốn chứng minh cô với anh ta chả có quan hệ gì đặc biệt, nhưng hết lần này đến lần khác Hoắc Hoành đều không cho cô cơ hội đóHoắc Hoành lại gắp một miếng sườn vào bát cô, cười thật ấm áp: “Ăn nhanh lên, trong sắc mặt của cô kém như thế, xem ra mấy ngày vừa qua cô đều ngủ không ngon rồi.
” Anh ta vừa dứt lời, mọi cặp mắt cú vọ xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Nhiên.
Lúc này8Nhiếp Nhiên mới nhận ra là, đúng là anh ta đang cố ý! Cố ý để bản thân trở nên buồn nôn!Muốn trêu chọc cô sao? Được! Cô sẽ giúp anh