“Vết thương của cô tuy đã lành lại nhưng dù sao cũng đã bị mất máu nhiều, cô không ăn uống cẩn thận rất dễ bị ngất xỉu.
”May thay anh ta không cằn nhằn mà chỉ nhắc nhở vài câu thôi Nhưng đã một thời gian không nghe mấy lời ấm áp này của Hoắc Hoành, bây giờ bỗng dụng nghe lại khiến Nhiếp Nhiên không khỏi run rẩy, “Vâng, tôi biết rồi.
” “Không cho tôi vào nhà sao?” Hoắc Hoành thấy cô cứ đứng ở cửa như thế liền cười hỏi.
“Á? Tôi.
.
tôi xin lỗi, tôi nhất thời quên mấtNgài Hoắc vào nhà đi ạ.
” Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng mở cửa mời anh ta vào nhà.
Hoắc Hoành vừa vào đã nhìn qua một lượt cách bố trí, “Sao chỗ này của cô lại ít đồ thế?”Nhiếp Nhiên sợ anh ta nghi ngờ, liền nói: “Vâng, đồ đạc đều được chuyển đến căn nhà mà tôi thuê bây giờ, tôi rất ít về đây.
” “Ồ, vậy chuyện của cô đã giải quyết xong chưa? Nếu không giải quyết được, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ.
” Hoắc Hoành đẩy xe đi một vòng rồi dừng lại đối diện với cô.
“Không, không cần đâuTôi! ” Nhiếp Nhiên chợt nghĩ, Hoắc Hoành đã biết căn phòng này rồi thì chắc chắn anh ta sẽ kiểm tra, chi bằng cứ nói rõ ràng: “Chủ nhà này sắp đòi nhà, cho3nên tôi quay về để dọn dẹp thôi.
” “Đây không phải là căn hộ của cô?” “Tất nhiên là không rồi, tôi lấy đâu ra căn hộ riêng chứ?” Nhiếp Nhiên mỉm cười, đi vào bếp rót cho anh ta một cốc nước ấm.
“Tôi giúp cô mua lại là được mà.
” Hoắc Hoành nhìn bốn phía, gật đầu nói: “Tổng thể hơi nhỏ một chút, nhưng cô ở một mình là vừa, sau này đi lấy chồng thì ở đây cũng để không.
” Nhiếp Nhiên bưng chén trà qua đưa anh ta, “Ngài Hoắc thật là biết đùa quá, làm sao tôi có thể để ngài Hoắc mua nhà cho chứ?” “Tại sao lại không được?”Hoắc Hoành nhận lấy cốc1trà, cười hỏi“Đương nhiên, tôi chẳng phải là