Nhiếp Nhiên trừng mắt nhìn chiếc xe chạy đi sau đó mới để ý thời gian Vẫn còn một tiếng, cô phải đi mua vài bộ quần áo đã rồi mới đến căn cứ an toàn.
Nhiếp Nhiên cầm thẻ của Lệ Xuyên Lâm vào trung tâm thương mại quẹt bạt mạng Ban đầu mấy nhân viên bán hàng ở đây nhìn thấy cô nhỏ bé lại mặc bộ quần áo thể thao, người đầy mùi mồ hôi, nói thật là chỉ muốn đá bay cô ra khỏi đấy.
Nhưng chỉ khi Nhiếp Nhiên bỏ chiếc thẻ trên tay ra, bọn họ lại trở mặt như trở bàn tay thi nhau đi sau cô giới thiệu hết cái này đến cái khác.
Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của bọn họ, Nhiếp Nhiên thấy rất đãĐúng thật là không phải thể của mình nên quẹt rất sướng tayĐương nhiên, nghĩ đến biểu cảm của Lệ Xuyên Lâm khi vừa lái xe vừa nhận được tin nhắn trừ tiền, trong lòng cô càng sung sướngXách túi lớn túi nhỏ như được mùa về căn cứ an toàn, cô liền tắm một cái, thay quần áo sạch, lập tức đi trang điểmSung sướng nằm trên sofa, cảm giác này không cần nói cũng biết thoải mái thế nàoQuả thật là cuộc sống ở doanh trại không thể phong phú thoải mái như ở ngoàiNằm vắt chân ung dung, Nhiếp Nhiên bỗng nhớ đến một việc quan trọng! Cô lấy điện thoại ra gọi đi gấpVừa tút tút mấy cái,3đầu bên kia đã có người bắt máy, “Mấy ngày qua cô đi đâu đấy? Nhắn một tin xin nghỉ là nghỉ luôn à?” “Xin lỗi chị Vi, ở quê đột nhiên có việc gấp, nếu không thì tôi cũng không vội vàng mà rời đi như thếThật sự rất xin lỗi chị!” Giọng cô nhỏ nhẹ, sợ hãi như con dâu mới về nhà chồng sợ bị mắng vậyVệ Vi cũng không còn gì để nói nữaNhưng nếu như Vệ Vi ở trước mặt cô thì sẽ thấy cô gái yếu đuối sợ sệt kia đang vắt chân rung đùi nằm thoải mái ở sofa miệng cười vô cùng đắc ý“Thôi bỏ đi, lần sau đừng như thế nữaCố định bao1giờ quay lại?”Vệ Vi cũng biết Nhiếp Nhiên trước giờ ở công