Người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt, lắc đầu nguầy nguậy, miệng lảm nhảm gì đó nghe không rõ ràng.
Cả Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đều sửng sốt.
“Cổ họng của cô bị làm sao vậy?”
Người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu, cô ta muốn đóng cửa lại, nhưng Mặc Trì Úy không cho cô ta đóng cửa.
“Chi Hành, gọi bác sĩ qua đây.”
Nữ bác sĩ cầm theo hộp thuốc, vội vàng xuống xe.
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang không ngừng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng: “Cô là Mạnh Bạch Chỉ.”
Anh trực tiếp khẳng định.
Người phụ nữ liên tục lắc đầu, cô ta không thể nói ra tiếng, không ngừng vùng vẫy.
Trì Chi Hành gãi gãi da đầu nghi ngờ, mặc dù nét mặt của người phụ nữ này giống Bạch Chỉ, nhưng sao cô ta lại có thể thất hồn lạc phách đến mức này?
“Anh Tư, có khi nào là anh nhận nhầm người không?” Bạch Chỉ trong ấn tượng của anh ta như bông hoa sen nở trên mặt nước trong veo, cao quý tao nhã, thuần khiết xinh đẹp, không thể nào biến thành như thế này được.
Khuôn mặt và đôi tay cáu bẩn nứt nẻ, không mịn màng chút nào cũng chẳng có chỗ nào là đẹp.
Ánh mắt Mặc Trì Úy âm u, nhìn về phía Trì Chi Hành đầy cảnh cáo: “Câm miệng!”
Anh cố đẩy cửa ra rồi ra hiệu bằng ánh mắt với nữ bác sĩ.
Sau khi nữ bác sĩ tiến vào, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành dựa vào tường hút thuốc: “Anh Tư, nếu cô ấy là Bạch Chỉ thì sau này anh định như thế nào?”
Trì Chi Hành đã từng chứng kiến tình yêu giữa Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ, khi đó họ vẫn còn trẻ, anh ta mơ hồ nhớ đến cảnh thiếu niên Mặc Trì Úy đạp xe chở Mạnh Bạch Chỉ. Trong ánh mắt chàng trai trẻ ấy chứa đựng nụ cười ôn hòa, ấm áp, cô gái ngồi sau lưng anh nở nụ cười rạng rỡ, mặt mày thanh tú, diễm lệ.
Anh ta từng nghĩ rằng trong đời anh Tư của mình sẽ không bao giờ kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ Mạnh Bạch Chỉ.
Mặc Trì Úy tăng tốc độ hút thuốc của mình, hiển nhiên là anh cũng không ngờ rằng mình có thể tìm thấy Mạnh Bạch Chỉ ở đây, dẫu sao cô ta cũng đã mất tích mấy năm rồi.
Đợi thật lâu sau mà anh cũng không trả lời câu hỏi của Trì Chi Hành, nên
Trì Chi Hành cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nữ bác sĩ từ trong phòng đi ra, gọi Mặc Trì Úy sang một bên: “Gân tay phải của cô ấy bị đứt, cổ họng bị phá hủy, trên người có rất nhiều dấu vết bị hành hạ, ngược đãi, trạng thái tinh thần không ổn định, tốt nhất anh nên đưa cô ấy về thành phố, tiến hành việc trị liệu kết hợp giữa sinh lí và tâm lí.
Mặc Trì Úy trầm mặc khẽ gật đầu.
Mặc Trì Úy bước vào phòng nhìn người phụ nữ co rúm ở góc giường ôm gối không dám nhìn anh, anh đi tới ngồi xổm trước mặt cô ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bạch Chỉ, tôi là A Lãnh, đừng sợ, chúng ta về nhà thôi.”
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt nhìn Mặc Trì Úy co lại, như là nghĩ tới điều gì, rồi lại nhìn anh chằm chằm, cô ta há miệng, khó khăn nói ra: “A, A Lãnh …”
Sắc mặt Mặc Trì Úy ngưng trọng, anh gật đầu.
Đôi môi người phụ nữ không ngừng run rẩy, nước mắt ứa ra như đê vỡ.
Mặc Trì Úy muốn bế cô ta ra xe bên ngoài nhưng cô ta không ngừng lắc đầu, thân thể không ngừng co rụt lại vào trong góc, miệng đứt quãng phun ra một chữ: “Bẩn…”
Mặc Trì Úy nhíu mày thật chặt, đôi mắt đen cuồn cuộn tức giận, tràn ngập sự u ám: “Là người đàn ông kia đã làm cô bị tổn thương sao?”
Người phụ nữ lắc đầu.
“Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm tổn thương cô.” Mặc cho cô ta run rẩy và kháng cự, anh vẫn cố sức nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Đặt cô ta vào trong xe, Mặc Trì Úy nói với Trì Chi Hành: “Cậu đưa cô ấy trở lại bệnh viện An Thành để điều trị đi.”
Trì Chi Hành gật đầu: “Vâng.”
Ngay khi Mặc Trì Úy chuẩn bị xuống xe, bàn tay thô ráp đầy sẹo đột nhiên túm lấy góc áo của anh.
Mặc Trì Úy vỗ vỗ đầu cô ta: “Đừng lo lắng, Chi Hành sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”