Sau khi Trì Chi Hành lái xe đi, Mặc Trì Úy đã túm lấy A Quang đang nắm chặt nơi chảy máu không ngừng, anh túm anh ta đứng dậy khỏi bãi cát.
“Nói đi, cô ấy tại sao lại ở trong tay của mày?”
A Quang sợ đến chết đi sống lại, trên trán đổ mồ hôi lạnh, không dám nói dối, nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Cô ta bị kẻ buôn người đưa đến đây. Tôi đã mua cô ấy với giá hai mươi nghìn tệ. Lúc tôi mua về cô ta bị thương rất nặng, tôi phải lấy mọi tích góp từ trước đến giờ để điều trị bệnh cho cô ta. Trong nửa năm qua, tôi không hề động vào ta. Hôm nay muốn động vào cô ta thì bị anh nhìn thấy đấy, cầu xin anh nể tình tôi đã cứu cô ta, tha cho tôi cái mạng này đi…”
“Tên buôn người ấy tên là gì?”
“Tôi thực sự, thực sự không biết, cầu xin anh đấy, anh tha cho tôi đi mà, tôi đã bị anh bắn cho tàn phế rồi, nửa đời sau không dám nói đến chuyện quan hệ nữa …”
Mặc Trì Úy buông tay vứt A Quang ra, anh đi đến bên bờ biển rửa tay, sau đó lạnh lùng rời đi.
…
Đường Tâm Nhan vì mơ thấy ác mộng mà tỉnh dậy, cô mơ thấy đứa trẻ đột nhiên biến mất.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà, ánh mắt rối bời, thẫn thờ.
Nhận ra đó chỉ có một giấc mơ, cô thở ra một hơi dài.
Cô đưa tay lên muốn đứng dậy nhưng lại thấy cánh tay mình đau nhức.
Ý thức trở lại, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô và anh dây dưa với nhau trên chiếc giường lớn này, hai má cô lập tức ửng hồng.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng tạm thời anh không thể chạm vào cô …
Khi nghĩ đến cảnh anh nằm trên cổ cô, hình ảnh lúc anh đạt đỉnh gầm lên, cô thẹn thùng mà khẽ lắc đầu.
Cô sờ vị trí bên cạnh thấy trống không nên nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.
Trên gối không còn hơi ấm, có lẽ anh đã thức dậy từ sớm rồi.
Cô không khỏi cảm thán rằng thể lực của anh thật tốt.
Rõ ràng anh là người đã hoạt động, góp công sức vào đêm qua.
Dù anh đã lau người cho cô nhưng ngủ cả một đêm, cô vẫn thấy dính dính bức người.
Cô đứng dậy, rời giường đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, nhìn những ấn ký hồng
hồng chói mắt trên cơ thể trắng nõn, cô bĩu môi cười ngượng ngùng.
Người đàn ông đêm qua giống như một con sói chưa được ăn no, không biết phải làm thế nào để thỏa mãn anh.
Sau khi tắm rửa xong, Đường Tâm Nhan khoác áo choàng vào, mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy người đàn ông đang thay áo sơ mi, liếc mắt thoáng thấy vết máu trên đó, tim cô thắt lại.
Cô bước nhanh đến gần anh, khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn lại: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao trên áo anh lại có vết máu?”
Mặc Trì Úy mím đôi môi mỏng, trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn lộ ra vẻ mệt mỏi: “Không sao đâu, có một người bị thương nên dính máu lên người anh thôi.”
“Làm sao có người bị thương?” Cô ôm cánh tay anh, lo lắng nhìn anh: “Vậy còn anh, anh có bị thương không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, sốt ruột của cô, khuôn mặt nghiêm nghị của anh dịu đi rất nhiều, anh dịu dàng nhìn cô, mím môi mỏng, nhẹ nói: “Anh không sao.”
Đường Tâm Nhan nhìn kỹ khuôn mặt anh rồi lại sờ sờ người anh, sau khi chắc chắn rằng anh không bị thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó, cô lại “ý” một tiếng.
Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng nhìn trán anh đầy nghi ngờ.
“Trước đây hình như anh không thích lấy tóc che trán. Mấy ngày nay em cứ thấy anh có chút là lạ nhưng là không biết lạ chỗ nào. Hóa ra tóc mái che đi trán của anh.”
Cô thừa nhận phần tóc mái che trán khiến anh càng đẹp trai và quyến rũ hơn.
Nhưng trên đời càng khác thường thì lại càng có gì đó.
Anh đột ngột thay đổi kiểu tóc như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô đưa bàn tay nhỏ của mình lên vuốt tóc trên trán anh.
Anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng nói: “Thực sự không sao đâu mà, em đừng lo lắng.”
“Vậy anh để em xem nào!”