Đường Tâm Nhan bất ngờ ngất xỉu, khiến Mặc Trì Úy hét lên.
Anh vội vàng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, nhanh chóng đưa cô đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
May mắn là Đường Tâm Nhan chỉ ngất xỉu vì cơ thể bị suy nhược, hơn nữa cảm xúc khá kích động nên mới thành ra như vậy.
“Bác sĩ, cô chắc chắn Tâm Nhan không sao chứ?”
Mặc Trì Uý ngồi phía đối diện hỏi lại bác sĩ một lần nữa, vẻ mặt bác sĩ khá là bất lực.
“Chủ tịch Mặc, anh yên tâm đi, tình trạng của mợ chủ không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều vào thì khoảng một tuần sau là đã có thế xuất viện rồi.”
Bác sĩ nhắc lại một lần nữa.
Nghe bác sĩ nói thế, Mặc Trì Úy mới thở hắt ra, ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Em… em bị làm sao thế?” Giọng nói yếu ớt của Đường Tâm Nhan từ từ vang lên.
“Tỉnh rồi sao?” Nghe thấy tiếng của Đường Tâm Nhan, gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy liền xuất hiện một nụ cười. Anh cẩn thận đỡ Đường Tâm Nhan dậy dựa vào tường.
“Em.. em muốn uống nước.”
Mặc Trì Úy đưa tay làm động tác OK, lập tức mang đến một ly nước ấm đến bên miệng Đường Tâm Nhan.
Có lẽ cô ấy thực sự rất khát, Đường Tâm Nhan uống một hơi hết nửa ly.
“Sao rồi? Có còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Có cần gọi bác sĩ không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Đường Tâm Nhan.
“Em không thấy khó chịu ở đâu cả, em sao lại.. sao lại quay về đây rồi? Không phải chúng ta đang ngắm nhìn con sao?” Đột nhiên Đường Tâm Nhan nghĩ đến chuyện này, lo lắng hỏi.
“Cô gái ngốc nghếch, em bị ngất, cho nên bây giờ không thể đi thăm con được nữa rồi, em cần phải nghĩ ngơi tĩnh dưỡng nhiều vào, biết chưa?”
Mặc Trì Úy thỏ thẻ bên tai Đường Tâm Nhan, nhớ lại cảnh cách đây không lâu cô ngất xỉu trong lòng mình, Mặc Trì Úy vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Đường Tâm Nhan thè lưỡi ra.
“Em tưởng rằng mình đã khỏe, không ngờ lại bị ngất xỉu, lần sau em nhất định sẽ chú ý, nhất định.” Không muốn khiến Mặc Trì Úy lo lắng, Đường Tâm Nhan vội vàng nói, để anh tin tưởng, Đường Tâm Nhan liền đưa tay lên thề bảo đảm.
“Tạm thời tin em, nghe lời anh ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.” Mặc Trì Úy dìu Đường Tâm Nhan nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho rồi hôn lên má cô một nụ hôn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
“Anh Tư, anh anh đang biến thành hòn vọng thê rồi sao?” Lục Tử Tham bước bào phòng, nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy sáng lên cứ nhìn chằm chằm trên người Đường Tâm Nhan, liền trêu ghẹo.
“Sao rồi? Có chuyện gì hả?”
Xác nhận rằng Đường Tâm Nhan không bị đánh thức, Mặc Trì Úy mới cùng Lục Tử Thâm ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
“Đây là việc mà anh sai rồi làm, đã hoàn thành xong hết rồi.” Lục Tử Thâm cầm trong tay món đồ, để xuống trước mặt Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Đưa cho Mạnh Bạch Chỉ, để cô ấy… tự thu xếp.”
Lục Tử Thâm nhún vai.
“Hy vọng lần này cô ấy có thể hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ này, nếu không cả đời này cô sẽ không thể nào sống yên ổn được.”
Lục Tử Thâm lấy vé và hộ chiếu mình đã mua sẵn cho Mạnh Bạch Chỉ ra.
“Đưa tấm chi phiếu này cho cô ấy luôn, có thể đủ cho cô ấy sống thoải mái hết quảng đời còn lại.”
Mắc Trì Úy đặt một tờ ngân phiếu ba mươi lăm tỷ vào tay Lục Tử Thâm.
“Được rồi, tôi sẽ đưa cho cô ấy, anh cứ ở đây mà tiếp tục làm hòn vọng thê đi.”
Lục Tử Thâm nói xong câu đó liền xách đồ ra khỏi phòng.
ANh đi thẳng đến phòng của Mạnh Bạch Chỉ.
“Anh ấy… anh ấy không đến sao?” Nhìn thấy một mình Lục Tử Thâm đến, vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ đầy thất vọng.
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc nhìn về phía sau lưng Lục Tử Thâm, đợi một lâu nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
“Buông bỏ đi, anh Tư bây giờ đang ở bên cạnh người con gái của anh ấy, không thể nào đến đây tìm cô được đâu.” Về phần Mạnh Bạch Chỉ si tình như thế, Lục Tử Thâm thật sự rất đồng cảm.
Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sau.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Tử Thâm lấy hộ chiếu, vé máy bay và cả tờ chi phiếu cùng
để trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“Sức khỏe của cô gần như đã hồi phục rồi, đi tôi, cho có cách rời khỏi thành phố này cô mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Cuộc sống mới?
Nhìn ba thứ bày ra trước mặt, đôi môi đỏ mỏng của Mạnh Bạch Chỉ nỏi một cười đầy trào phúng, chế nhạo.
“Anh đã bán đứng hết tình cảm biết bao nhiêu năm qua của chúng ta?” Đáy mắt Mạnh Bạch Chỉ hiện lên một tia tự giễu.
“Hà tất cô lại phải làm như vậy? Thay vì cứ đắm chìm trong đau khổ, chi bằng hãy bắt đầu cho mình một cuộc sống mới, biết đâu được trong tương lai cô có thể tìm thấy được người yêu cô sâu đậm, người đàn ông đó sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, nếu như cô lựa chọn không buông tay, thì người đau khổ chính là cô.”
Lục Tử Thâm nói vô cùng thuyết phục.
“Anh… đi đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Thấy Mạnh Bạch Chỉ quay lưng về phía mình, Lục Tử Thâm thở dài một hơi, xoay người bước ra khỏi phòng.
Thật sự phải buông bỏ sao? Chẳng lẽ mình kiên trì biết bao nhiêu năm qua đều vứt đi như thế này sao?
Đau khổ và tuyệt vọng bủa vây lấy cơ thể của Mạnh Bạch Chỉ.
Nhìn mấy thứ mà Lục Tử Thâm đặt trên bàn, một cảm giác đau lòng chợt lướt qua.
Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, rời khỏi phòng của mình, đi thẳng đến phòng của Đường Tâm Nhan.
Đứng trước cửa, cô nhìn thấy rất rõ, đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy cứ mãi nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, cho dù cô vẫn đang ngủ rất say, Mặc Trì Uý cũng hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn rời đi.
Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan ngập tràn tình cảm, dịu dàng, khiến Mạnh Bạch Chỉ hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ rời mới chính là lựa chọn duy nhất của mình.
A Lãnh, đừng mà.
Mặt mày Mạnh Bạch Chỉ tái nhợt, nhưng cô vẫn xoay người rời đi.
Nửa tiếng sau, cô đã làm xong thủ tục xuất viện, chỉ mang theo hộ chiếu và ngân phiếu của mình, còn tấm vé máy bay về nước Mỹ cô lại quẳng vào thùng rác.
Tin tức Mạnh Bạch Chỉ bỏ đi, rất nhanh đã truyền đến bên tai Mặc Trì Úy.
“Anh thật sự không lo lắng cho cô ấy chút nào sao?” Đường Tâm Nhan đang nép vào lồng ngực Mặc Trì Úy, nhẹ giọng hỏi, nói thế nào đi nữa cũng là mối tình đầu, dù sao anh cũng sẽ lo lắng, Đường Tâm Nhan tin rằng mình sẽ không ghen đâu.
“Yên tâm đi, cô ấy sẽ tự chăm sóc cho bản thân tốt mà, anh chỉ hy vọng không lâu sau có thể nhận được tin vui của cô ấy.” Mặc Trì ÚY nói.
Một tuần sau, Đường Tâm Nhan hồi phục được bác sĩ cho phép xuất viện.
Đường Tâm Nhan làm xong hết thủ tục, nhanh chóng chạy đến phòng của con trai.
Lúc này cậu nhóc đã rời khỏi lồng kính, mặc dù rất nhỏ xinh, nhưng lại đang uống sữa mẹ một cách vồn vã.
“Đứa bé hồi phục nhanh thật, các vị có thể đưa bé cưng về nhà rồi.” Bác sĩ khoa nhi cho bé uống sữa xong, quấn bé lại ôm đến trước mặt bọn họ.
“Em…” Nhìn thấy đứa bé nhỏ như thế, Đường Tâm Nhan hơi chần chừ, cô sợ động tác của mình sẽ làm đau bé.
“Để anh bế.” Mặc Trì Úy mỉm cười, cần thận từng li từng tý ôm lấy bé.
Động tác rất thuần thục, có vẻ như thường xuyên thực hiện động tác này.
“Anh…” Thấy Mặc Trì Úy thành thạo như vậy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc.