Mặc Trì Úy nở một nụ cười hạnh phúc.
“Khoảng thời gian này anh vẫn luôn học đó, bây giờ xem ra kết quả học tập cũng không tồi, mặc dù cục cưng còn quá nhỏ, nhưng… thật đáng yêu.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má con trai.
Nhìn thấy cả người Mặc Trì Úy toát lên cha con mãnh liệt, Đường Tâm Nhan hạnh phúc một cách lạ thường.
Cả gia đình vui vẻ quay về biệt thự.
Khi Mặc Trì Úy ôm con đến phòng, Đường Tâm Nhan đã sốc.
“Chuyện này… chuẩn bị từ lúc nào vậy? Chồng à, anh chuyển toàn bộ trung tâm thương mại về đây sao? Nhìn thấy căn phòng dành cho em bé được đặc biết dày công trang trí, dồ chơi đầy khắp phòng, cả một tủ toàn là quần áo của trẻ sơ sinh, Đường Tâm Nhan kinh ngạc đến ngây thơ,
“Mợ chủ, toàn bộ đều do cậu chủ đích thân thiết kế đấy ạ.”
Người giúp việc đứng sau lưng bọn họ, tươi cười nói.
“Thật sự tuyệt vời, chồng ơi, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho con em một căn phòng xinh xắn và ấm áp như vậy.”
Đường Tâm Nhan vui vẻ nói.
“Cả hai là người quý giá nhất trong cuộc đời của anh, anh muốn cho hai mẹ con những gì tốt nhất.” Mặc Trì Úy đưa đứa bé đã ngủ say trong lòng mình cho người giúp việc, rồi ôm lấy Đường Tâm Nhan, ngồi xuống ghế sô pha.
Mặc dù bác sĩ đã phê duyệt cho cô ra viện, nhưng Mặc Trì Úy vẫn lo lắng cho sức khỏe của cô, sợ rằng cô chưa hoàn toàn hồi phục hẳn rồi lại ngất xỉu.
“Anh và con cũng là những người quan trọng nhất cuộc đời em, chồng ơi, cảm ơn anh, đã cho em một cuộc sống viên mãn.”
Đường Tâm Nhan rúc vào lòng Mặc Trì Úy, cười nói.
“Đi thôi, chúng ta về phòng nào, em cần phải nghỉ ngơi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, hôn nhẹ trán con một cái rồi mới cùng Mặc Trì Úy về phòng.
Khoảng thời gian Đường Tâm Nhan nằm viện, tài liệu trên bàn làm việc của Mặc Trì Úy đã xếp thành chồng.
Cho nên sau khi lo cho Đường Tâm Nhan đi ngủ, anh liền đến phòng làm việc.
“Anh Tư, tra được rồi, là Đường Vũ Nhu.”
Mặc Trì Úy vừa ngồi xuống, Lục Tử Thâm liền xông thẳng vào phòng làm việc, vẻ mặt cực kỳ hăng hái nói.
“Chắc chắn?” Mặc Trì Úy nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Vô cùng chinh xác, lúc đó có người nhìn thấy Đường Vũ Nhu cực kỳ hoảng hốt chạy ra từ phòng vệ sinh ra, nhưng chỉ vì lúc đó anh đã vội đưa người con gái của anh vào bệnh viện, nên không để ý đến chuyện này.”
Mặc Trì Úy gật đầu, trong ánh mắt dần dần ngưng tự lại, một nét ảm đạm, tàn ác hiện lên.
“Tôi muốn cô ấy phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình vào thời điểm đó.”
Giọng nói Mặc Trì Úy xen lẫn một chút nguy hiểm, vang lên rõ mồn một bên tai Lục Tử Thâm.
Nhà họ Phó.
“Thần anh đang nghĩ gì vậy?” Đường Vũ Nhu bê tách cà phê trong tay, đến bên cạnh Phó Tư Thần, nép vào vòng tay anh một cách đầy mê hoặc.
“Tránh xa tôi ra.”
Phó Tư Thần vốn đang buồn bực, nhìn thấy Đường Vũ Nhu, sắc mặt càng khó coi hơn, nếu như không phải cô ta đang mang thái, anh nhất định sẽ đẩy cô ta ra rồi.
“Phó Tư Thần, thái độ này của anh là sao? Em đang mang thai đứa con của anh trong bụng, thế mà anh lại đối xử với em thế sao? Anh.. anh có lương tâm không vậy?”
Khoảng thời gian này Phó Tư Thân luôn đối xử rất thờ ơ, lạnh nhạt với Đường Vũ Nhu, sau khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này của Phó Tư Thần, cô lớn tiếng hét lên.
Phó Tư Thân nhíu chặt mày.
“Cô nên cảm thấy mừng đi, Đường Tâm Nhan và đứa bé bình an vô sự, nếu không Mặc Trì Úy sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Nghe anh nói những lời này, sắc mặt Đường Vũ Nhu lập tức trắng bệch ra.
“Anh… anh nói như vậy là có ý gì? Đường Tâm Nhan và đứa bé có chuyện gì hay không, liên quan gì đến em? Phó Tư Thần anh nên quan tâm đến em và con đi, cô ta không phải cũng chỉ là vợ cũ của anh thôi sao.”
Đường Vũ Nhu lớn tiếng trách mắng Phó Tư Thần.”
“Cậu chủ, cậu… cậu có điện thoại.”
Người giúp việc đến bên cạnh Phó Tư Thần thấp thỏm, lo lắng không yên
khi nghe chuông điện thoại không ngừng, đưa đến cho Phó Tư Thần.
“Tôi là Phó Tư Thần.”
Phó Tư Thần lạnh lùng nói.
“Cái gì? Bị cướp?”
Nghe được tin tức từ trợ lý của mình, sắc mặt Phó Tư Thần thay đổi rõ rệt, anh không ngờ rằng, dự án lớn này công ty đã nắm chắc phần thắng, vầy mà lại người khác nhanh chân đến cướp mất.
“Là ai? Ai là người đã cướp mất dự án này?”
Phó Tư Thân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Là… là Mặc Trì Úy.”
Nghe được Mặc Trì Úy đã cướp mất dự án của mình, Phó Tư Thần tức giận ném mạnh điện thoại trong tay xuống đất.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?” Đường Vũ Nhu giật mình khi nhìn thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người khác của Phó Tư Thần, cô vội vàng bước đến bên cạnh Phó Tư Thần, hơi lo lắng hỏi.
Phó Tư Thân vẫn không nói gì, điện thoại lại vang lên một lần nữa.
“Tốt nhất có chuyện gì cậu cũng phải báo cáo, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cậu đâu.” Phó Tư Thần bực bội hét vào điện thoại.
“Chủ tịch Phó, là tôi đây, Mặc Trì Uý.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy đầy từ tính vang lên bên tai Phó Tư Thần.
“Thế mà anh lại gọi cho tôi, Mặc Trì Úy, anh cướp đi hạng mục của tôi là đang muốn ra oai với tôi sao?” Phó Tư Thần tức giận nắm chặt tay thành một quả đấm.
“Muốn trách thì hãy trách người phụ nữ của anh, nếu như không phải do cô ta thì con của tôi sao lại sinh non được? Phó Tư Thần, vì người phụ nữ của anh đã hành động quá ngu ngốc nên phải trả giá, tôi có thể quả quyết nói cho anh biết rằng, chuyện này… chỉ mới bắt đầu.”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy mới cúp máy.
Mặc dù Mặc Trì Úy đã ngắt điện thoại nhưng những lời của anh vẫn còn văng vẳng bên tai Phó Tư Thần một cách rất rõ ràng.
“Ầm…” Phó Tư Thân đập mạnh điện thoại xuống đất, đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn trừng mắt nhìn Đưỡng Vũ Nhu.
“Anh… anh sao thế?”
Đôi mắt Phó Tư Thần nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khiến Đường Vũ Nhu vô cùng sợ hãi.
“Con đàn bà ngu ngốc, nếu như không phải tại cô, dự án của công ty sẽ không bị Mặc Trì Úy cướp đi? Cô hại chết tôi rồi.” Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Vũ Nhu, siết chặt lấy cổ tay cô.
“Phó Tư Thần, anh… anh buông em ra đi, đau quá.” Từ trước đến giờ Đường Vũ Nhu chưa bao giờ bị đối xử như thế này, từng trận đau đớn ập đến.
“Công ty anh mất đi dự án này, là vì anh… anh vô dụng, liên quan gì đến em? Anh… anh mau buông em ra?”
Đường Vũ Nhu hét lên trong đau đớn, giọng nói đấy khinh thường Phó Tư Thần.
“Nếu như không phải tại cô đẩy Đường Tâm Nhan, khiến cô ấy phải sinh non sao? Bây giờ Mặc Trì Úy bắt đầu trả thù công ty, Đường Vũ Nhu, tốt nhất cô nên cầu nguyện rằng công ty sẽ không vì sự tấn công của Mặc Trì Úy mà có bất kỳ ảnh hưởng nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Phó Tư Thần buông tay, đẩy Đường Vũ Nhu ra, đi thẳng một đường ra ngoài không hề quay đầu lại.
Đường Vũ Nhu té ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, trăm ngàn lần cô không ngờ đến. Thế mà Mặc Trì Úy lại biết được chuyện mình đẩy ngã Đường Tâm Nhan.
Làm sao đây? Cô phải làm sao đây? Anh ấy sẽ trả thù mình sao?
Đường Vũ Nhu vô cùng lo lắng và sợ hãi. Dường như cô cảm nhận được một cái cây vô hình quấn lấy cơ thể mình, càng ngày càng chặt, khiến cô… không có cách nào hít thở được.