Mặc dù nóng lòng muốn ngay lập tức chiếm lấy vị trí của Đường Tâm Nhan, nhưng sự bình tĩnh mà Triệu Hân Hân nên có thì chưa từng mất đi.
“Tâm Nhan, nghe nói rằng cô đang quay phim ở thành phố này. Đúng lúc tôi cũng đang ở đây. Không bằng chúng ta gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa, cô thấy thế nào?” Triệu Hân Hân nói ra mục đích của bản thân.
Ăn cơm với cô?
Đường Tâm Nhan có chút do dự, dù sao thì tính tình của Triệu Hân Hân, bản thân cô cũng không thích cho lắm, hơn nữa bản thân có thân quen đến mức nhất định phải cùng cô ta đi ăn không chứ?
“Tâm Nhan, chỉ là một bữa cơm thôi, cô sẽ hân hạnh chứ?” Một hồi lâu không nghe thấy câu trả lời của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở đầu bên kia điện thoại có chút sốt ruột.
Cô ta đúng là đã sắp đặt mọi thứ, nếu như Đường Tâm Nhan, diễn viên chính này không xuất hiện, vậy thì kế hoạch của mình thật sự là sẽ tan thành bọt biển hết.
Về lời mời của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan thật sự rất do dự.
“Xin lỗi, tối nay hình như tôi không có thời gian, sau này hẵng nói tiếp nhé.” Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Đường Tâm Nhan vẫn lựa chọn từ chối Triệu Hân Hân. Dù sao thì cùng dùng bữa với Triệu Hân Hân, làm sao có thể hạnh phúc hơn so với việc bản thân và chồng ở bên cạnh nhau?
Sự từ chối của Đường Tâm Nhan, khiến sắc mặt của Triệu Hân Hân trở nên vô cùng khó coi.
“Tâm Nhan, tôi chính là thành tâm coi cô như một người bạn. Cô từ chối tôi như vậy, không phải là quá thiếu tử tế rồi sao?” Triệu Hân Hân lại một lần nữa mở miệng nói, giọng điệu lần này có chút kịch liệt.
“Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, nói chuyện sau nhé, tạm biệt.” Không đợi Triệu Hân Hân có bất kỳ phản ứng lại nào, Đường Tâm Nhan đã thẳng thừng cúp điện thoại.
“Làm sao vậy?” Mặc Trì Úy vừa nãy cứ đọc tài liệu suốt, không hề biết nội dung của cuộc gọi, sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kì biểu cảm gì, liền nhịn không được mà đặt tập tài liệu, rồi nhẹ “Cô ấy hẹn em ăn tối, nhưng bị em từ chối rồi. Cô ấy lúc này chắc hẳn là đang rất tức giận.”
Đường Tâm Nhan cười nói, mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của Triệu Hân Hân lúc này, nhưng cô lại có thể đoán được kế hoạch không thành công của Triệu Hân Hân, vẻ mặt nhất định muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy dịu dàng nâng hai gò má nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lên.
“Em không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần làm chính mình bản thân mình là được rồi.” Mặc Trì Úy cười nói, trong đôi mắt hình hoa đào hơi híp lại, có sự say mê đến vô tận.
Triệu Hân Hân bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, tức giận trực tiếp ném chiếc điện thoại trong tay sang một bên. Ánh sáng tà ác trong đôi mắt xinh đẹp kia, khiến cô ta trông vô cùng đáng sợ.
Người phụ nữ đáng chết, lại có thể phá hỏng mọi kế hoạch của tôi.
“Ting…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cho Triệu Hân Hân nhìn thấy một chút hy vọng. Chẳng lẽ người phụ nữ đó đã nghĩ thông suốt rồi, lại muốn dùng bữa với mình sao?
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Triệu Hân Hân lập tức cầm điện thoại lên, ngay cả số điện thoại cũng không thèm đọc, liền ấn nút trả lời.
“Tâm Nhan, có phải là cô không? Có phải là đã đổi ý định dùng bữa với tôi rồi sao?”
Triệu Hân Hân vui vẻ hỏi.
“Tâm Nhan cái gì vậy? Cô Triệu, chúng tôi thật sự là đã đứng đợi ở con hẻm phía sau khách sạn được một lúc rồi, rốt cuộc thì khi nào cô dẫn người tới đây?”
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông, vang lên bên tai của Triệu Hân Hân.
“Kế hoạch bị hủy bỏ rồi.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Triệu Hân Hân tức giận muốn ném điện thoại sang một bên thêm lần nữa.
“Hủy bỏ?” Người đàn ông ngay lập tức cao giọng lên: “Cô Triệu, cho dù kế hoạch của cô bị hủy bỏ, số tiền đáng ra phải đưa cho chúng tôi, cũng nhất định phải đưa. Nếu như cô không đưa, thì tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Mặc. Tôi đúng là đã ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta lại, tôi sẽ nói với anh ta rằng cô định làm hại người phụ nữ của anh ta.”
Người đàn ông uy hiếp nói, giọng nói có sự kiêu ngạo khiến cho Triệu Hân Hân căm phẫn.
“Anh…” Triệu Hân Hân tức muốn chết mất: “Tôi sẽ trả tiền cho anh, lập tức xóa bỏ đoạn ghi âm. Nếu như bị người khác nghe thấy được, tôi sẽ lập tức tìm người khác để… diệt khẩu anh”.
Triệu Hân Hân nói xong câu này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dưới sự thúc giục hết lần này đến lần khác của đối phương, Triệu Hân Hân đã chuyển một khoản tiền vào
tài khoản của anh ta.
Kế hoạch không hoàn thành, lại tổn thất thêm một khoản tiền nữa, Triệu Hân Hân có một loại cảm giác buồn nôn.
…
“Anh đến thăm đoàn làm phim, không phải là định xem tài liệu suốt đấy chứ?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trong xe liên tục xem tài liệu, chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn mình một cái, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy rất cô đơn.
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan có đôi chút than phiền, Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên và cười nói.
Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi.
“Vậy… được rồi.”
Trong khi Mặc Trì Úy đang xem hồ sơ, cô cầm kịch bản trong tay lên một cách chán nản.
Cho đến tận gần một giờ sau, Mặc Trì Úy mới xử lý xong hết tất cả mọi công việc, anh thu dọn tài liệu xong, mới phát hiện Đường Tâm Nhan bất ngờ đã dựa vào trên ghế và đang ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
“Anh…”
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường cho lắm ở trên má, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, khi cô nhìn thấy Mặc Trì Úy đang hôn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thoáng qua một vẻ e thẹn.
“Hoàng tử hôn người đẹp đang ngủ, vợ, em khiến cho anh thật sự cảm nhận được một lần, mùi vị làm hoàng tử.”
Mặc Trì Úy mỉm cười và ôm Đường Tâm Nhan vào trong lòng.
Đường Tâm Nhan chui vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, cho đến khi bên tai vang lên âm thanh ùng ục ùng ục từ bụng của mình, thì vẻ mặt Đường Tâm Nhan liền ngượng ngùng.
“Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.
Mặc Trì Úy làm một động tác tay OK.
“Được, bây giờ chũng ta đi thôi.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng đỡ cô xuống khỏi xe.
Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý đã đợi ở bên ngoài được một hồi lâu, khi nhìn thấy bọn họ bước xuống xe, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nếu như hai người không đi xuống nữa, thì hai người chúng tôi sẽ lăn ra ngủ mất. Ở bên ngoài phim trường cho muỗi ăn, cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì.”
Cố Nhiễm Nhiễm bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cười rồi trêu chọc nói
“Xin lỗi, tôi… tôi đã quên mất hai người.”
Vẻ mặt của Đường Tâm Nhan xấu hổ.
Cố Nhiễm Nhiễm cố ý thở dài một hơi: “Ở cái xã hội bây giờ, thật sự có một người đàn ông đã quên mất chị em tốt của mình, điển hình của trọng sắc khinh bạn, trái tim của tôi thật là đau quá đi mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm cố ý ôm ngực của mình, vẻ mặt khoa trương nói.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm biểu diễn khoa trương, Mặc Trì Úy bất lực lắc lắc đầu, anh liếc mắt nhìn thời gian.
“Xem ra chỉ có người đàn ông của cô mới có cơ hội khuất phục cô, Nhiễm Nhiễm, trở về khách sạn chờ anh ấy đi. Nếu như chuyến bay không muộn giờ, thì khoảng một tiếng nữa anh ấy sẽ đến khách sạn tìm cô đấy.”
Mặc Trì Úy cười rồi nói.
“Đồ đàn ông xấu xa đó sắp tới hả? Anh ấy không phải… không phải đã đi công tác ở Pháp rồi sao?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên, nhìn Mặc Trì Úy với đôi chút không dám tin.
“Chuyện bên đó đã được giải quyết rất êm đẹp, cho nên về sớm trước thời hạn.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật gật đầu, trên mặt lập tức nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc.
“Lên xe, chúng ta đi.” Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột, cuống cuồng kéo tay trợ lý, liền lên xe bảo mẫu, Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại gì, thì cô ấy đã nhanh chóng lái xe rời đi.
“Đây mới là điển hình của trọng sắc khinh bạn.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực nói.