Hai người lang thang dọc đường đi đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc gần đó.
“Có chắc chắn là muốn ăn đồ ăn Trung Quốc không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan nhún nhún vai, một nụ cười tươi tắn và xinh đẹp nở trên môi.
“Em là người Trung Quốc, đương nhiên muốn ăn đồ ăn Trung Quốc rồi.”
Cô nói xong câu nói này, khoác cánh tay của Mặc Trì Úy với vẻ mặt vui mừng, bước vào trong nhà hàng.
Cả hai cố tình chọn lựa vị trí gần cửa sổ, vị trí này có thể khiến bọn họ nhìn thấy rõ khung cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Mặc Trì Úy gọi rất nhiều món ăn mà Đường Tâm Nhan thích ăn. Bữa ăn đầy đủ toàn bộ sắc, hương, vị, khi được đặt lên trên bàn ăn, trên mặt của Đường Tâm Nhan lập tức lộ ra dáng vẻ thèm thuồng.
“Em muốn đem tất cả những món ăn này, ăn vào trong dạ dày hết toàn bộ.” Đường Tâm Nhan nói khoa trương.
Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng lại săn sóc bóc một con tôm rồi đặt lên đĩa trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Nhanh ăn đi, bé ham ăn.”
Đường Tâm Nhan lè lưỡi ra tinh nghịch, ngay lập tức bắt đầu một cuộc càn quét lớn điên cuồng, đối với mỹ thực Trung Hoa, cô chưa bao giờ có năng lực cưỡng lại được.
“Ăn từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.” Sợ Đường Tâm Nhan ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn, Mặc Trì Úy vội vàng múc một bát canh đặc, đặt bên cạnh tay của cô.
“Mau ăn chút canh đi.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nghe lời ăn một ngụm.
“Ngon, ngon hơn cả đầu bếp nấu ở nhà.”
Vẻ mặt hài lòng của Đường Tâm Nhan, dáng vẻ mãn nguyện đó, khiến Mặc Trì Úy đầy bất lực.
“Nghe nói gì chưa? Cô chủ trước kia của nhà họ Đường, Đường Vũ Nhu, sinh rồi, sinh một bé trai.”
Người khách ngồi bàn bên cạnh bọn họ đang nói chuyện nhẹ nhàng.
Đường Vũ Nhu? Có thể nghe thấy tên Đường Vũ Nhu ở một thành phố lân cận, Đường Tâm Nhân thật đúng là có chút bất ngờ.
Sinh được một cậu con trai, xem ra cô ta và Phó Tư Thần có thể đã hòa thuận như lúc đầu, như vậy thì sẽ không tìm bản thân để làm phiền nữa.
“Tôi vẫn rất đồng cảm với cô ta. Mặc dù sinh được đứa con trai, nhưng mà sẽ sắp phải trở thành người vô gia cư, không có nhà để về. Đem theo một đứa con nhỏ như vậy, dời ra khỏi căn nhà lớn ban đầu, đối với cô ta mà nói, thật đúng là một chuyện đau khổ, nhưng… nhưng mà cô ta xứng đáng, ai đã khiến cô ta trước đây kiêu ngạo đến như vậy?”
Một người phụ nữ khác đột nhiên nói với vẻ mặt chán ghét.
Không có nhà để về? Nghe thấy năm chữ này, Đường Tâm Nhan không khỏi đưa tầm mắt nhìn vào trên người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhún nhún bờ vai.
“Là do Phó Tư Thần không có năng lực, mới khiến công ty kề cận bờ vực phá sản. Cho nên bọn họ sẽ có kết quả như thế nào, cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nghe lời, mau ăn đồ ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon nữa.”
Mặc Trì Úy chu đáo gắp món sườn nhỏ rim mà Đường Tâm Nhan thích ăn nhất.
“Được rồi, không quan tâm đến chuyện của người khác.” Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trước mặt.
Sau khi ăn uống no nê xong, không hề gọi xe, mà là đi dạo dọc đường về khách sạn.
“Vài ngày nữa thì bộ phim của em có thể sẽ quay xong rồi, đến lúc đó thì em có thể chính thức trở về bên gia đình, nghĩ thôi cũng đã hạnh phúc rồi.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, nhào vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy, ánh mắt ngọt ngào của hai người họ thật khiến người ta phải ghen tị không thôi.
Ba ngày sau, bộ phim này chính thức hoàn thành, sau khi đạo diễn tuyên bố đóng máy, Đường Tâm Nhan đã nhảy dựng lên vì phấn khích.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Cuối cùng thì tôi cũng không cần phải đi bôn ba khắp nơi nữa rồi.” Đường Tâm Nhan vui mừng ôm lấy Cố Nhiễm Nhiễm, kêu lên phấn khích.
“Đúng vậy, cô gái hạnh phúc, cậu có thể trở về bên gia đình rồi, còn người đại diện như tớ, vẫn phải tiếp tục dốc sức kiếm tiền hồi môn của tớ.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Kiếm tiền hồi môn?”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Nếu như cậu bằng lòng kết hôn, tớ tin rằng Trì Chi Hành sẽ không đòi một xu nào của cậu, anh ấy đúng là không thể chờ đợi được muốn mà cưới cậu về nhà.”
Đường Tâm Nhan cười nói, tình cảm mà Trì Chi Hành dành cho Cố Nhiễm Nhiễm, cô thực sự là nhìn thấy rất rõ ràng.
“Tớ và anh ấy…” Nụ cười trên mặt Cố Nhiễm Nhiễm tan biến, trong đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ cô đơn.
“Cậu và cậu ấy làm sao vậy? Lại
cãi nhau rồi hả?” Nhìn thấy biểu cảm đột nhiên mất hứng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan hơi nhíu mày lại: “Cậu cũng từng nói, khi hai người ở bên nhau, thì không thể không cãi nhau được. Mỗi lần cãi nhau đều sẽ khiến tình cảm của đôi bên càng thêm sâu đậm, không phải sao?”
Đường Tâm Nhan khuyên nhủ nhẹ nhàng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hai người này là thật lòng yêu nhau. Trước đây từng trải qua sự chia ly đau khổ, bây giờ thật không dễ dàng gì mới được ở bên nhau một lần nữa, nếu như lại chia xa, thì nhất định sẽ đau đớn không thể tả nổi.
“Tâm Nhan, tớ và anh ấy… không thể ở bên nhau được.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu nói này, trực tiếp đi về hướng chiếc xe bảo mẫu.
Nhìn thấy hình ảnh Cố Nhiễm Nhiễm quay người rời đi với vẻ mặt thương tâm, vẻ mặt Đường Tâm Nhan kinh ngạc, cô chưa kịp tẩy lớp trang điểm trên mặt thì đã liền lập tức đuổi theo chiếc xe.
“Nhiễm Nhiễm, Rốt cuộc là như thế nào vậy?” Đường Tâm Nhan vội vàng đến trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm luôn luôn kiên cường, dường như chuyện gì cũng không thể đánh đổ được, lại có thể đang khóc, Đường Tâm Nhan thật sự là lo sợ.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nói chuyện gì đi? Không phải hôm qua Trì Chi Hành vừa mới đến thăm cậu sao? Hai người… không phải là rất ân ái sao? Sao bây giờ lại…”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan lo lắng.
“Tớ… tớ không thể mang thai, cho nên tớ với anh ấy tối hôm qua đã… chia tay rồi.”
Dưới sự truy hỏi hết lần này đến lần khác của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm nói ra nỗi đau đớn trong tim mình.
“Cái gì? Chia… chia tay?” Nghe thấy câu nói này của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan thở một hơi chán nản: “Nhiễm Nhiễm, kết quả… kiểm tra sức khỏe của cậu có kết quả rồi sao? Cậu có chắc là kết quả này chính xác không?”
Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.
“Tối hôm qua khi quay trở về, liền nhận được bưu kiện của bác sĩ gửi tới, bên trên ghi rõ ràng là tớ không thể mang thai và làm mẹ. Tớ như thế này, thì có tư cách gì cùng với Trì Chi Hành ở bên nhau chứ? Ngoài chuyện chia tay ra, tớ không thể nghĩ được bất cứ cách nào khác, tớ…”
Cố Nhiễm Nhiễm càng nói thì càng đau lòng hơn, nước mắt giống như là hạt trân châu đứt vỡ, rớt xuống vỡ ra tạch tạch.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đau lòng khổ sở như vậy, Đường Tâm Nhan cũng tràn đầy nỗi đau. Điều cô có thể làm chính là ở bên cạnh tai người chị em tốt, không ngừng nói những lời an ủi cô ấy.
Cho đến khi Cố Nhiễm Nhiễm khóc và ngủ thiếp đi, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Lấy áo của mình đắp lên trên người cô ấy, Đường Tâm Nhan nhanh chóng xuống xe và bấm số điện thoại của Trì Chi Hành.
Qua một lúc lâu sau, Trì Chi Hành mới trả lời điện thoại.
“Tâm Nhan, có chuyện gì vậy?” Trong giọng nói trầm thấp của Trì Chi Hành, rõ ràng đang có men rượu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan càng thêm lo lắng.
“Cậu… giữa cậu và Nhiễm Nhiễm rốt cuộc… rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành đột nhiên bật cười to haha: “Tôi bận bịu nhiều ngày, chỉ để về nước sớm trước thời hạn, đến thành phố này để thăm cô ấy. Nhưng cô có biết khi đến phòng của cô ấy, thì cô ấy đã nói cái gì với tôi không? Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn chia tay với tôi, tôi… không xứng với cô ấy.”
Trì Chi Hành nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của bản thân muốn ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào trong lòng, nhưng mà lại… lại nghe được những lời nói tuyệt tình như vậy, một nỗi đau sâu sâu đậm chợt hiện lên trong đáy mắt của Trì Chi Hành.