Triệu Hân Hân? Cô ta lại đến làm gì nữa? Đến để tìm mình, hay là đến tìm Trì Úy?
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, đối với Triệu Hân Hân, cô thật sự không muốn đi gặp. Nhưng mà nghĩ đến cô ta dù sao cũng là con gái của giáo sư Triệu, Đường Tâm Nhan sau khi do dự, vẫn là đặt đứa con trở lại trong cái cũi, rồi nhẹ giọng dặn dò người giúp việc chăm sóc thật tốt. Sau đó mới rời khỏi phòng của con trai mình.
Đường Tâm Nhan xuống đến lầu, thì cô liền nhìn thấy Triệu Hân Hân đang ngồi trên ghế sofa, uống cà phê một cách tao nhã.
Trông thì có vẻ là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng tại sao cô ta lại khăng khăng muốn giành lấy một người đàn ông với mình?
Đường Tâm Nhan tao nhã bước xuống lầu, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp, lướt qua trên người của Triệu Hân Hân.
“Cô Triệu, xin chào.” Chào hỏi với Triệu Hân Hân một cách hờ hững, giọng điệu không nhẹ cũng không nặng, cũng không phải rất quen thuộc.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm xinh tươi.
“Xin lỗi, không có chào hỏi sớm hơn, cũng đã đến đây rồi, tôi đến để tìm Trì Úy.”
Triệu Hân Hân cười nói.
Đường Tâm Nhan tao nhã ngồi đối diện với cô ta.
“Trì Úy có thể là phải hơi muộn một chút mới quay về. Nếu như cô Triệu có đang có việc gấp, thì cô có thể gọi điện trực tiếp cho anh ấy.” Đường Tâm Nhan nói, trong lòng đã âm thầm suy đoán về việc Triệu Hân Hân đến đây.
“Tôi có thể đợi ở đây được, Tâm Nhan, cô sẽ không đuổi tôi đi đúng không?” Triệu Hân Hân hỏi hết sức cẩn thận, nếu như bị đuổi đi, thì kế hoạch của mình có thể sẽ không bao giờ có ngày thành công đó được.
Đường Tâm Nhan nhếch đôi môi đỏ mọng kiều diễm lên, một nụ cười kín đáo, thoáng qua trong đôi mắt trong veo như nước suối ấy của cô.
“Cô là bạn của chồng tôi, làm sao tôi có thể đuổi cô đi được? Nếu cô Triệu muốn đợi ở đây, vậy thì hãy cứ đợi. Nhưng chỉ là tôi phải đi chăm sóc con trai, không thể ở cùng với cô được, cô cứ tự nhiên nhé.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu nói này, trực tiếp bước lên trên lầu. Thay vì ở đây buồn chán cùng với Triệu Hân Hân, cô thà chọn lựa ở cùng với con trai.
Cách đối đãi lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan khiến sắc mặt của Triệu Hân Hân trở nên vô cùng khó coi. Nhưng mà khi người giúp việc đi ngang qua bên cạnh cô ấy, thì vẻ không vui trên mặt cô ấy lập tức được thu lại, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.
Đường Tâm Nhan đi đến đầu cầu thang trên tầng hai, nghe thấy Triệu Hân Hân đang hỏi người giúp việc chuyện về người đàn ông của cô.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên môi, rồi sau đó bước vào phòng con trai mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Bởì vì việc của công ty rất nhiều, cho nên mãi cho đến gần chín giờ tối, Mặc Trì Uý mới lái xe trở về biệt thự.
Nghe thấy tiếng xe ô tô chạy vào trong sân, Triệu Hân Hân đã đợi cả buổi chiều nay, liền lập tức lao ra khỏi phòng khách. Khi cô ấy nhìn thấy Mặc Trì Úy bước xuống xe với phong thái đẹp trai và phong độ, trên mặt ngay lập tức tràn đầy nụ cười.
“Trì Úy, sao giờ anh mởi trở về? Em đã đợi nguyên buổi chiều rồi đấy.”
Triệu Hân Hân đi đến trước mặt của Mặc Trì Úy, với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn thấy Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày lại.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói hơi có chút lạnh lùng của Mặc Trì Úy khiến trong lòng Triệu Hân Hân quét qua sự chua xót. Bản thân đã đợi cả buổi chiều, nhưng thứ đợi được, lại là một câu hỏi lạnh lùng như vậy.
“Em đến gặp anh để cảm ơn. Trong khoảng thời gian ba của em nằm viện, vẫn luôn là anh bận tới bận lui, cho nên hôm nay là đến để thăm anh.”
Triệu Hân Hân bước đến bên cạnh Mặc Trì Úy, vốn dĩ là muốn cầm lấy bọc tài liệu trong tay của Mặc Trì Úy, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mặc Trì Úy cũng không mấy niềm nỡ, nên cô ta đã xua tan ý nghĩ này.
“Giáo sư Triệu luôn luôn rất chăm sóc tôi, cho nên lần này ông ấy bị bệnh, tôi chăm sóc ông ấy cũng là điều nên làm. Cô quá khách sáo rồi.” Mặc Trì Úy vừa nói vừa đi tới phòng khách.
Triệu Hân Hân vẫn đi bên cạnh anh một cách khôn ngoan.
“Chồng”
Đường Tâm Nhan ôm con trai, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Nhìn thấy Mặc Trì Úy bước vào phòng khách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp,
lập tức hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Khi đứa con trai trong vòng tay nhìn thấy Mặc Trì Úy, cũng vui vẻ vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ mập mạp.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa bọc tài liệu cho người giúp việc, sau khi rửa tay xong, liền đi tới trước mặt hai mẹ con họ, trực tiếp ôm đứa con trai cục cưng vào lòng, tiện thể ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đánh dấu bằng một nụ hôn nồng nhiệt của mình.
Đối với những nụ hôn nồng nhiệt thường xuyên của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan, thì người giúp việc trong biệt thự từ lâu đã quen rồi. Nhưng mà Triệu Hân Hân đang đứng ở phía sau, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy bất ngờ hôn môi Đường Tâm Nhan một cách tự nhiên như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng phải bọn họ chiến tranh lạnh suốt sao? Tại sao bây giờ lại hòa thuận rồi?
“Cô Triệu đã đợi cả một buổi chiều.”
Đôi mắt hoa quả hạnh sáng long lanh của Đường Tâm Nhan, lướt nhìn qua trên cơ thể của Triệu Hân Hân một cái, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói.
Mặc Trì Úy gật gật đầu, đối với việc Triệu Hân Hân đến, không hề có niềm nở cho lắm.
“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Người giúp việc đến bên cạnh Mặc Trì Úy nói.
Giao đứa con trai cục cưng cho người giúp việc bên cạnh, Mặc Trì Úy mới nắm lấy bàn tay bé xinh của Đường Tâm Nhan.
“Hân Hân, cùng nhau dùng bữa đi.”
Cuối cùng nghe thấy tên của mình, được nói ra từ miệng của Mặc Trì Úy, trên mặt của Triệu Hân Hân ngay lập tức tràn ngập một nụ cười hạnh phúc và tươi sáng.
Trong quá trình dùng bữa, Triệu Hân Hân đã liên tục tìm chủ đề để nói chuyện với Mặc Trì Úy, nhưng chỉ là biểu hiện của Mặc Trì Úy không nhiệt tình như cô ấy tưởng tượng.
Thỉnh thoảng ngoại trừ vài câu cho mình có lệ, phần lớn sự chú ý của Mặc Trì Úy toàn bộ đều tập trung vào trên người Đường Tâm Nhan, thậm chí anh còn giúp cô bóc vỏ tôm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hân Hân muốn phát điên lên vì ghen tị.
“Chồng ơi, anh thử món này đi. Đây là món ăn hôm nay được đầu bếp đặc biệt chế biến.” Đường Tâm Nhan gắp một ít đồ ăn, trực tiếp đưa thẳng đến bên miệng của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hân Hân mỉm cười.
“Tâm Nhan, cô vẫn là không hiểu rõ Trì Úy cho lắm. Điều mà anh ấy ghét nhất, chính là phụ nữ đút cho anh ấy ăn trước mặt người khác.”
Triệu Hân Hân tự nghĩ rằng cô ấy hiểu rất rõ thái độ của Mặc Trì Úy. Vẻ mặt mong đợi sắp được nhìn thấy cảnh tượng Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy từ chối một cách vô tình.
Đường Tâm Nhan cười thản nhiên, đôi mắt to long lanh nước như ngọc lưu ly, rơi vào trên người của Triệu Hân Hân.
“Cô Triệu thực sự là quá hiểu chồng của tôi rồi. Những người phụ nữ khác đút thức ăn cho anh ấy, đương nhiên anh ấy sẽ không ăn, nhưng mà tôi lại là vợ của anh ấy.”
Đường Tâm Nhan cười nói, rồi sau đó mới đưa đôi mắt lóng lánh đó, rơi xuống trên cơ thể của người đàn ông của mình.
“Chồng, ăn hay không?”
Sự ngọt ngào dường như được bôi lên một lớp mật ong, thậm chí còn mang theo đôi chút giọng nói hờn dỗi, vang lên bên tai của Mặc Trì Úy.
Triệu Hân Hân một mực chờ đợi, chờ đợi cảnh tượng Mặc Trì Úy từ chối Đường Tâm Nhan, nhưng mà cô ấy lại thất vọng thêm một lần nữa.
“Vợ đút cho, cái gì cũng ăn tất.”
Mặc Trì Úy vui vẻ ăn đồ ăn vào trong miệng, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn lên môi của Đường Tâm Nhan một cái.
Ánh mắt hai người họ nhìn đối diện nhau trong không trung, sáng ngời mà vừa bộc lộ ra tình cảm nồng nàn độc nhất của bọn họ.