Đường Tâm Nhan vốn dĩ muốn khuyên nhủ Trì Chi Hành bình tĩnh lại, nhưng mà cậu ta đã cúp điện thoại rồi.
“Chị Tâm Nhan, chúng ta phải làm sao? Bây giờ chúng ta quay về khách sạn sao?” Người trợ lý đã thu dọn tất cả mọi thứ, đến trước mặt Đường Tâm Nhan, hỏi với vẻ có chút không chắc chắn.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Trước tiên quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau đó ngày mai chúng ta quay về nhà.”
Trợ lý gật gật đầu, liền ngay lập tức lên xe.
Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm đang say giấc nồng, nhưng vẫn cứ nhíu chặt đôi lông mày, Đường Tâm Nhan thực sự rất lo lắng.
Sau khi về đến khách sạn, Đường Tâm Nhan liền đánh thức Cố Nhiễm Nhiễm dậy.
“Xin lỗi, tớ đột nhiên lại ngủ quên mất.” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi dậy, vẻ mặt ngại ngùng.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Nhiễm Nhiễm, trong khoảng thời gian này cậu cũng đã vất vả lắm rồi, nghe tớ nói, trở về phòng tắm ngâm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta sẽ về nhà, được không?”
Đường Tâm Nhan nói một cách nhẹ nhàng. Lúc bản thân cô cần được giúp đỡ nhất, người đồng hành ở bên cạnh cô, chỉ có người bạn này Cố Nhiễm Nhiễm. Bây giờ nhìn thấy sự đau đớn trong mắt của cô ấy, trái tim của Đường Tâm Nhan, cũng đang đau nhói từng cơn từng cơn.
“Yên tâm đi, tớ không sao, chuyện nhỏ như vậy không thể đánh gục được chị đây đâu. Chị đây chính là nữ chiến binh King Kong, sẽ luôn luôn lao về phía trước.”
Cố Nhiễm Nhiễm không muốn khiến bất kì ai phải vì mình mà lo lắng. Cho nên dù cho trong lòng truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng trên mặt của cô ấy, vẫn luôn tràn đầy nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Đường Tâm Nhan biết rằng Cố Nhiễm Nhiễm đang giả vờ bình tĩnh, nhưng cô không hề vạch trần ra, mà trực tiếp đỡ cô ấy đi vào khách sạn.
“Tớ giúp cậu.”
Sau khi đưa Cố Nhiễm Nhiễm về đến phòng, Đường Tâm Nhan trực tiếp bước vào phòng tắm, mở nước nóng ra.
Ngay khi Cố Nhiễm Nhiễm muốn đi ngâm nước tắm, bên tai của hai người vang lên tiếng gõ cửa.
“Tớ đi mở cửa.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phóng ra, nhìn thấy người đang đứng ở cửa là Trì Chi Hành, cô có chút bất ngờ.
“Tâm Nhan, là ai đấy?” vẫn chưa nhìn thấy có người đi vào, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp mở miệng kêu lên hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Cậu muốn đi vào trong không? Tình trạng của Nhiễm Nhiễm không tốt cho lắm.”
Đường Tâm Nhan nhỏ giọng nói, chỉ lo khi hai người mặt đối mặt với nhau, sẽ vì không thể kiềm chế được tính khí của đôi bên mà cãi nhau ầm ỉ.
“Đương nhiên là tôi muốn vào rồi, tôi phải hỏi rõ một điều, người phụ nữ này rốt cuộc là vì sao mà lại chia tay với tôi.” Trì Chi Hành đã uống rất nhiều rượu, bước chân lảo đảo đi vào trong phòng.
Nhìn thấy bước chân của cậu ta dường như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, Đường Tâm Nhan có chút lo lắng.
“Vợ…” Giọng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Chồng, anh… sao anh lại đến đây? Không phải anh nói hôm nay có hội nghị cổ đông phải tổ chức sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan kinh ngạc.
“Phim mới của vợ đã hoàn thành. Anh đây làm một người chồng, đương nhiên phải đích thân đón vợ quay về, không phải sao?” Mặc Trì Úy bước đến gần Đường Tâm Nhan, trực tiếp cúi người xuống rồi hôn lên môi cô một cái.
“Bọn họ…” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về chuyện giữa Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành một cách ngắn gọn.
” Em sợ bọn họ sẽ cãi nhau.”
Ngay khi Đường Tâm Nhan vừa mới dứt lời, thì tiếng gào thét giận dữ của Trì Chi Hành liền vang lên bên tai cô.
“Cố Nhiễm Nhiễm, có phải em bị điên rồi không? Em thực sự nghĩ rằng Trì Chi Hành anh đây ngoài em ra không tìm được người phụ nữ nào khác sao?”
Nghe thấy tiếng gào thé của Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan giật mình, quen biết Trì Chi Hành đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói mất kiểm soát “Bọn họ sẽ không… sẽ không đánh nhau đấy chứ?” Đường Tâm Nhan muốn đi vào trong xem thử, nhưng lại bị Mặc Trì Úy ôm giữ lại.
“Chuyện tình cảm, người ngoài như chúng ta không thể xen vào được. Tin tưởng bọn họ, bọn họ sẽ giải quyết êm đẹp thôi.” Mặc Trì Úy nói xong câu nói này, trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan, rời khỏi phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy kéo trở về phòng, liên tục đi đi đi lại.
“Vợ à, em có thể ngồi nghỉ ngơi một chút được không? Anh lái
xe mấy tiếng đồng hồ để đến đây. Nếu em cứ đi đi đi lại thế này, anh sẽ ngất đi mất.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy trông bất lực.
“Xin lỗi, em… em chỉ là quá lo lắng cho Nhiễm Nhiễm. Cậu ấy không có kiên cường giống biểu hiện bề ngoài như vậy đâu. Cậu ấy đã từng nói với em rằng, lần trước chia tay với Trì Chi Hành, cậu ấy đã phải mất rất nhiều sức lực, mới có thể khiến bản thân phấn chấn lên một lần nữa.”Đường Tâm Nhan tràn đầy lo lắng nói.
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trong lòng.
“Vợ à, em nhạy cảm quá rồi đấy. Bọn họ đều là người trưởng thành, đều có cách giải quyết riêng của bản thân. Là bạn của bọn họ, điều mà chúng ta phải làm, chính là dù cho bọn họ có quyết định gì đi chăng nữa, đều lựa chọn ủng hộ bọn họ, em biết chưa?”
Ngón tay trỏ thon dài của Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cằm đẹp đẽ của Đường Tâm Nhan, ở bên tai cô dịu dàng nói.
“Vậy… vậy được rồi?”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nghe lời ngả vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy.
Qua một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu tự thu xếp đồ đạc của mình, bởi vì cũng không có nhiều, cho nên chỉ có một chiếc vali.
Hai người định nghỉ ngơi một lát, rồi sau đó sáng sớm ngày mai quay về nhà, nhưng mà còn chưa kịp gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng để đặt bữa tối, thì Cố Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, cậu…” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang xách va li, Đường Tâm Nhan vội vàng đi đến bên cạnh cô ấy.
Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu.
“Tớ ngay lập tức sẽ quay về, có muốn cùng nhau trở về hay không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi, giọng điệu bình thản, không nghe thấy bất kì gợn sóng nào, nhưng mà thân là chị em tốt, Đường Tâm Nhan lại có thể cảm nhận được rõ ràng, nỗi đau trong lòng lúc này của cô ấy.
“Chồng à, chúng ta cùng nhau trở về đi. Nhiễm Nhiễm trở về một mình, em không yên tâm cho lắm.”
Đường Tâm Nhan quay đầu lại, nói với Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy không hề gì xòe hai tay ra.
“Được thôi, cùng nhau trở về.”
Không có ai nhắc đến cái tên Trì Chi Hành ở trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm.
Mặc Trì Úy lái xe, trong khi Đường Tâm Nhan thì lại ngồi bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, liên tục an ủi cô ấy không ngừng.
Khi đang đi trên đường, Mặc Trì Úy nhận được một cuộc điện thoại từ Trì Chi Hành.
“Yên tâm đi, cô ấy đang ở cùng bọn tôi. Bây giờ bọn tôi đang trên đường trở về.” Nghe được Mặc Trì Úy nói như vậy, Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm vẫn sống trong nhà của Trì Chi Hành suốt, cho nên lần quay về này, cô ấy định chuyển đến khách sạn
“Quên đi, về nhà của tớ trước, một mình cậu ở trong khách sạn, cũng không an toàn, ở trong nhà của tớ, đợi đến khi cậu tìm được nhà, thì cậu hẵng dọn ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan đề nghị nói.
Về đề nghị của vợ mình, Mặc Trì Úy không hề có gì bất thường. Hơn nữa Cố Nhiễm Nhiễm cũng không phải là ai khác, cô ấy chính là người phụ nữ của anh em tốt của mình.
Sau nhiều lần cân nhắc, Cố Nhiễm Nhiễm đồng ý với Đường Tâm Nhan, sống trong biệt thự của Mặc Trì Úy.
Bởi vì phim mới đã hoàn thành, nên Đường Tâm Nhan ở nhà với con trai suốt. Về việc chế tác hậu kỳ, cô không hề có bất kì sự quan tâm nào, cô tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của Cố Nhiễm Nhiễm, nhất định có thể đem bộ phim trình chiếu trước công chúng một cách hoàn hảo.
Mỗi một ngày nhìn thấy con trai đều đang diễn ra sự thay đổi, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan luôn luôn nở nụ cười tràn hạnh phúc và rạng rỡ.
“Mợ chủ, cô Triệu đến rồi.”
Người giúp việc đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng nói.