Đường Tâm Nhan rất nhàn nhã đi về phía phòng nghỉ, Mặc Trì Úy đang thay quần áo, khi nhìn thấy cô, anh vô cùng kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lập tức hiện một nụ cười vui mừng.
“Bà xã, sao em lại tới đây?” Mặc Trì Úy đi lên phía trước, hai tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
Vỗn dĩ bởi vì Mạnh Bạch Chỉ nên trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen như biển đêm của Mặc Trì Úy, sự khó chịu này lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Đường Tâm Nhan cứ thế bổ nhào vào trong lòng Mặc Trì Úy.
“Em nhớ anh nên mới qua đây xem, em mang theo ít đồ ăn, anh có muốn ra ngoài ăn không?” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa phủi áo sơ mi cho Mặc Trì Úy.
Tay Mặc Trì Úy nắm lấy hai tay Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng đưa tay cô lên miệng mình.
“Tại sao không hỏi anh, sao Mạnh Bạch Chỉ lại ở bên ngoài? Tại sao anh lại thay quần áo trong phòng nghỉ?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy chầm chậm vang lên.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười nhạt.
“Em… tin tưởng ông xã của mình.
”
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến Mặc Trì Úy nở nụ cười, ngón trỏ dài, trắng của anh mơn trớn Đường Tâm Nhan.
Nụ hôn nóng rực, bá đạo lấp kín khoang miệng cô, sức mạnh đột ngột ập tới như muốn cướp hết ý thức của cô.
Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.
“Bà xã, anh yêu em.
” Sau khi hôn xong, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên bên tai Đường Tâm Nhan, nó mang theo hơi thở nóng rực.
Mặc dù đã nghe lời tỏ tình như thế này nhiều lần lắm rồi, nhưng mỗi một lần nghe, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Chúng ta mau ra ngoài đi, còn có người đang… đang đợi bên ngoài đấy.
” Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt dịu dàng đi ra khỏi phòng nghỉ.
Mạnh Bạch Chỉ đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi, khi cô ta chuẩn bị đi tới gõ cửa thì nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan đan mười ngón tay vào nhau đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đôi kim đồng ngọc nữ này, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ có một loại phức tạp khó nói thành lời.
“Có phải là tôi làm phiền hai người rồi không?” Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ tay lên một cách đầy tao nhã và cao quý, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên mặt cô ta.
“Không có, cô có muốn tới đây ăn cùng không? Tôi mang nhiều lắm.
” Đường Tâm Nhan cười mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong tỏa ra mùi hương thơm phức, trong chớp mắt liền bao trùm khắp văn phòng.
“Toàn bộ đều là những món anh thích ăn đấy.
” Cô nhìn Mặc Trì Úy, cười nói.
Nhìn thấy cảnh tượng hai người thân mật nhìn nhau, mặt Mạnh Bạch Chỉ âm u lại.
“Hai người ăn đi, tôi đi trước.
” Mạnh Bạch Chỉ cầm túi lên, quay người đi về phía cửa, thế nhưng khi đi tới cửa, cô ta lại dừng bước chân lại, chậm chậm quay người.
“A Lãnh, ngày mai em lại tới tìm anh.
”
Nói xong câu này, Mạnh Bạch Chỉ mới rời khỏi văn phòng.
“Tại sao ngày mai cô ấy lại phải tới tìm anh nữa? Không phải có chuyện gì giấu em đấy chứ?” Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, khẽ nói.
Trong giọng nói ngọt ngào mang theo chút ý ghen.
“Ghen rồi sao?” Khi Mặc Trì Úy nghe thấy mùi ghen tuông trong giọng nói của cô, trên mặt anh nở nụ cười gian xảo.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Tình đầu là thứ khó quên nhất, bây giờ cô ấy lại xuất hiện bên cạnh người đàn ông của em, sao em có thể không ghen được? Hôm nay anh…”
Đường Tâm Nhan cố ý kéo cà vạt của Mặc Trì Úy.
“Nhất định phải nói rõ, nếu không thì… anh đừng hòng rời khỏi văn phòng này.
”
Đường Tâm Nhan mặt dày nói.
Đối diện với nụ cười của người con gái, ngón trỏ thon dài của Mặc Trì Úy khẽ chạm lên trán cô.
“Anh thích vợ anh ghen, em yên tâm