Đêm khuya ở thành phố G.
Khách sạn Hoàng Gia.
Trong phòng tổng thống sang trọng, Nhiễm Kiều Kiều ngồi trên sô pha nhìn tấm thảm làm từ thủ công ở dưới chân còn đắt hơn chiếc váy cô đang mặc, ánh mắt cô bình tĩnh như tro tàn.
Cô đang nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, các thí sinh vừa tốt nghiệp THPT khi nhận được giấy báo nhập học của trường cao nhất trong nước thì sẽ làm gì?
Một số tham gia lễ hội hóa trang, một số thì đi du lịch, một số tạm biệt với bạn bè và Nhiễm Kiều Kiều đang bán mình.
Đúng vậy, chính là bán mình.
"Nhiễm Kiều Kiều, từ nhỏ đến lớn nhà họ Nhiễm chưa từng đối xử tệ với cô.
Bây giờ công ty xảy ra chuyện, với tư cách là người nhà họ Nhiễm nhất định cô phải giúp đỡ.
Chỉ cần cô ngủ cùng Mạc thiếu một đêm thì khủng hoảng của gia đình sẽ qua đi, cô chính là công thần của nhà họ Nhiễm chúng ta."
Giọng của Triệu Mỹ Hoa vang bên tai cô.
Nhiệt độ trong phòng tổng thống vẫn là 25 độ nhưng Nhiễm Kiều Kiều lại lạnh toát cả người.
Công thần..
Nhiễm Kiều Kiều nhớ lại khi Triệu Mỹ Hoa nói những lời này, ánh mắt của cha ruột cô, Nhiễm Quốc Đào có sự do dự và hy vọng.
Rõ ràng họ đã lên kế hoạch từ trước và Kiều Nhiễm Nhiễm cũng không muốn hỏi "vì sao" nữa.
Cô nhìn thẳng vào Nhiễm Quốc Đào và hỏi: "Nếu tôi giúp ông vượt qua đợt khó khăn này thì chúng ta có thể cắt đứt quan hệ không?"
Lúc đó cha cô đã trả lời như thế nào?
"Ken két!"
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.
Suy nghĩ của Nhiễm Kiều Kiều bị cắt ngang liền quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Nhiễm Kiều Kiều bị cận nên cô chỉ thấy hai người đàn ông đi vào, vì quá xa nên cô không nhìn thấy rõ mà chỉ có thể phán đoán dáng vẻ của bọn họ rất cao.
"Mạc thiếu, chủ tịch của công ty Địa ốc Hằng Tinh vẫn còn đợi bên dưới, nói là dù có chuyện gì đi nữa hôm nay cũng phải gặp được anh và mời anh ăn tối."
Nhiễm Kiều Kiều nghe giọng một người đàn ông nói như vậy.
Mạc Thiếu..
Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng.
"Hừ, anh ta là cái thá gì? Mời tôi ăn tối..
Tôi còn chưa ăn tối à? Anh ta muốn đợi cứ để anh ta đợi, để anh ta tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết!"
Giọng nói của người đàn ông đầy kiêu ngạo và khinh thường.
"Vâng, Mạc thiếu." Trợ lý Lục Nghiêu đáp.
Nhiễm Kiều Kiều nheo mắt nhìn về phía giọng nói liền bất ngờ đụng phải ánh mắt sắc bén như dao, một cảm giác áp bức mạnh mẽ đập vào mặt cô!
Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Thật đáng sợ!
"Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi còn có chuyện phải làm." Úc