Đôi mắt chim ưng của Úc Mạc Thiếu bỗng trở nên lạnh lùng: "Trước khi đưa đến đây cô còn chưa được huấn luyện qua sao? Đừng giả vờ ngây thơ với tôi.
Tôi không muốn ăn thì nhất quyết không nhận chuyện này.
Nếu cô không muốn phục vụ thì thôi, chỉ cần ra khỏi đây."
Rời khỏi đây..
Cô không thể rời khỏi đây.
Nhiễm Kiều Kiều cắn môi đi về phía Úc Thiếu Mạc và..
đứng bên cạnh Úc Thiếu Mạc.
Cô nên làm gì bây giờ?
"Tôi không có thời gian chơi trò 1 2 3 người gỗ với cô!"
Giọng nói người đàn ông trước mặt cô mất kiên nhẫn, giống như giây tiếp theo cô sẽ bị ném ra ngoài vậy.
Nhiễm Kiều Kiều có chút hoảng hốt nhưng cô lại không biết phải làm sao liền cắn môi, tim đập thình thịch cả người cô lao thẳng về phía Mạc thiếu đang ngồi trên sô pha.
Đôi môi hồng đè lên môi mỏng của người đàn ông.
Làm chuyện đó chắc là đều bắt đầu như vậy phải không?
Bàn tay to của Úc Thiếu Mạc lập tức nắm lấy cổ tay của Nhiễm Kiều Kiều rồi dùng sức đẩy cô ra.
Vốn dĩ anh chỉ muốn người phụ nữ này c ởi quần áo cho anh, nhưng cô lại dám hôn anh.
Cái miệng bẩn thỉu của cô không xứng.
"..."
Nhiễm Kiều Kiều ngã trên thảm, cho dù tấm thảm có mềm đến đâu thì với sức lực của Úc Thiếu Mạc cũng làm cô ngã đâu.
"Cút ra ngoài!"
Nhiễm Kiều Kiều nghe thấy tiếng hét giận dữ của người đàn ông, bàn tay đang xoa trên trán liền ngừng lại.
Cô đã làm sai cái gì sao? Không phải anh ta yêu cầu cô hầu hạ anh ta sao?
"Cô còn không cút sao?"
Úc Thiếu Mạc bộc lộ sát khí nhìn chằm chằm vào Nhiễm Kiều Kiều.
Áp suất không khí lại giảm xuống liên tục, Nhiễm Kiều Kiều nhìn vẻ mặt muốn giết người của Úc Thiếu Mạc liền có cảm giác không thở được, cổ của cô dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt.
Nhiễm Kiều Kiều cắn môi, từ dưới đất đứng lên nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi không thể đi được!"
Giọng cô rất hay và dễ nghe..
Úc Thiếu Mạc liền thay đổi suy nghĩ và muốn nghe giọng nói của cô.
Nhưng người phụ nữ này vừa hôn anh, anh không thể chịu đựng được.
Chỉ cần Úc Thiếu Mạc cứu được nhà họ Nhiễm thì