"Đi tắm rồi đi ngủ thôi." Ngôn Lạc Quân ném áo ngủ lên trêи giường, ngồi xuống.Bạch Ngưng hoảng sợ, hỏi vội: "Anh có ý gì?""Có ý gì à? Chẳng lẽ để mẹ biết chúng ta ở riêng?" Ngôn Lạc Quân lập tức nằm dài ra giường, nhìn cô nói: "Nói đi, là cô tắm trước hay là tôi tắm trước.""Anh.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng không chịu nổi cái ánh mắt mập mờ kia, nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào.Nếu như ngủ chung, hắn nhất định.
.
.
.
.
.
Nhất định sẽ làm chuyện gì đó.
Nhưng cô đâu có lý do gì đuổi hắn đi? Làm thế nào bây giờ?Không nghĩ ra được gì, cô đành phải nói: "Anh tắm trước, tôi.
.
.
.
.
.
Đợi lát nữa."Nói Lạc Quân cười cười, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.Bên trong tiếng nước chảy ào ào, bên ngoài Bạch Ngưng đứng ngồi không yên.Chỉ lát sau, Ngôn Lạc Quân khoác áo ngủ màu trắng đi ra, nói: "Tôi xong rồi, cô vào đi."Bạch Ngưng nuốt "ực" một tiếng, đứng trước tủ treo quần áo sửa sang lại quần áo.Ngôn Lạc Quân nằm lên giường, nhìn cô một lát, nói: "Cô rảnh quá à? Loay hoay với bộ quần áo đấy làm gì?""Anh quản tôi à." Bạch Ngưng trả lời."Nếu không, cô không tắm tôi cũng không ngại đâu." Ngôn Lạc Quân nói."Ai không tắm, anh mới không tắm ý!" Bạch Ngưng đóng tủ treo quần áo, vào phòng tắm.Nửa giờ sau, vẫn chưa ra, còn vang tiếng nước chảy.Một giờ sau, vẫn chưa chịu ra, tiếng nước vẫn vang như thế.Một giờ 20 phút sau, Ngôn Lạc Quân cầm lấy di động cô để ở trêи bàn, tìm số điện của mình trong danh bạ, đổi "Ngôn Lạc Quân" thành" Ông xã" , đứng đầu trong danh bạ, số gọi tắt là số 1.
Sau đó lại cầm điện thoại di động của mình đổi "Hứa Tĩnh Hàm" thành "Bà xã", đứng đầu trong danh sách, số gọi tắt là nút số "1″.
Cuối cùng, còn gọi cho "Bà xã" một cuộc điện thoại.Chuông điện thoại vang, Ngôn Lạc Quân cầm điện thoại di động lên, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm nói: "Có người gọi cô này!""Ai vậy?" Bạch Ngưng ở bên trong hỏi."Không biết, cô tự xem đi!""Vậy thì kệ nó." Bạch Ngưng nói.
Dù sao người quen biết Hứa Tĩnh Hàm cô cũng không biết, cũng không biết nói thế nào."Nhanh lên một chút, mở cửa cầm điện thoại!" Ngôn Lạc Quân không nhịn được nói.Hắn thúc giục rất vội vã, Bạch Ngưng không thể làm gì khác hơn là hơi hé cửa ra vươn tay chuẩn