Bạch Ngưng tránh sang một bên, vội la lên: "Tôi đến ngày rồi!""Vậy sao?" Ngôn Lạc Quân đưa tay sờ về phía qυầи ɭót của cô.Bạch Ngưng trực tiếp lăn qua bên kia giường, la lên: "Tôi muốn ly hôn!""Ly hôn?" Ngôn Lạc Quân nheo mắt lại.Bạch Ngưng hơi sợ, cầm chăn quấn chặt lấy người, run rẩy nói: "Đúng.
.
.
.
.""Vậy.
.
.
.
.
.
Trong lúc còn đang trong thời kì hôn nhân, cô nên tận chức làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đi." Ngôn Lạc Quân nói xong, liền xông tới."A –"Bạch Ngưng hét lên, chạy từ đầu giường tới cuối giường."Anh đừng, tôi.
.
.
.
.
.
Chúng ta không có tình cảm, không thể.
.
.
.
.
.""Hừ, sao nào, muốn thủ thân vì tên họ Hạ kia sao? Nhưng tôi mới là chồng hợp pháp của cô." Ngôn Lạc Quân chợt túm lấy chăn của cô, đè cô ở dưới người mình."Đừng, Ngôn Lạc Quân, tôi không phải, không phải vợ anh, anh buông tôi ra!" Bạch Ngưng gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, dùng sức đẩy hắn nhưng chỉ như kiến càng lay cây.
Cô bị hắn giữ chặt sau đó hắn hôn lên mặt cô."Cô thật sự không phải vợ tôi, là cô nói hôn nhân của chúng ta chỉ tồn tại trêи danh nghĩa.
Bây giờ tôi sẽ biến hôn nhân của chúng ta thành thật, để cô trở thành vợ thực sự của tôi!" Ngôn Lạc Quân nói xong, lập tức kéo áo ngủ của cô."Không! Tôi thật sự không phải, xin anh, xin anh đừng làm thế!" Nước mắt trào ra, Bạch Ngưng gần như là cầu xin hắn, trong đầu lại đột nhiên hiện ra mặt của khuôn Trần Chí Dương cùng với những chuyện đã xảy ra trước khi cô chết.Hắn ép cô uống rượu bỏ thuốc, tiêm ma túy vào người cô.
Những kẻ đó cùng nhau trêu đùa cô, xé quần áo của cô, đánh cô.
.
.
.
.
.Đoạn ký ức kia trở nên rõ ràng, không ngừng xé rách trái tim cô, không ngừng khiến cô bừng tỉnh từ trong mơ, cùng với đó là cảm giác sợ hãi khi rơi từ trêи cao xuống và sự đau khổ khi mẹ qua đời.
.
.
.
.
.Nước mắt như suối trào làm ướt cả khuôn mặt cô, tiếng cầu xin của cô làm cho người ta lo lắng, vẻ mặt sợ hãi đau khổ của cô hắn chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng ngây ngẩn cả người.Ngôn Lạc Quân rời khỏi ngực cô, chống tay lên nhìn cô, hỏi: "Tĩnh Hàm, em sao vậy?"Bạch Ngưng vội vàng đẩy hắn ra, ôm chăn núp ở đầu giường khóc òa lên, không ngừng nói: "Đừng mà.
.
.
.
.
.
Đừng mà.
.
.
.
.
.""Ở cùng tôi đau khổ như vậy sao? Chúng ta không phải