Tiêu Lạc thẫn thờ ngồi tựa lưng vào mép giường, ánh mắt vô hồn không rõ mục đích.
Đến cuối cùng Tiêu Lạc mới ngộ nhỡ tận cùng đau đớn là như thế nào, cô khẽ ngửa mặt lên nhìn trần nhà để ngăn đi giọt nước mắt nhưng cô lại yếu đuối không thể ngăn chúng rơi được.
_ Tiêu Lạc ơi Tiêu Lạc ! mày đúng thật là ngu ngốc mà, mày đừng nên níu giữ một người vô tâm như Lăng Bạch Ngôn mới phải, tâm của anh ta trước giờ đã được định sẵn không dành cho mày
Tiêu Lạc cứ thế lẩm bẩm trong miệng nhưng trong lòng sớm đã chất chứa nhiều tổn thương lẫn nỗi đau đầy mình, tiếp theo đến là tiếng khóc bi thương của cô.
Vài ngày sau tinh thần Tiêu Lạc nhanh chóng ổn định hơn nhiều, không có dấu hiệu đau buồn điều này đã khiến quản gia Ân và Lý Tiểu Phu cũng phải ngạc nhiên.
Đâu ai biết Tiêu Lạc cô đã giải thoát cho Lăng Bạch Ngôn cũng như giải thoát cho chính mình, sau khi thông suốt cô mới nhẹ nhõm cả người hơn hẳn.
Nhìn Tiêu Lạc đang thư thái nhâm nhi ly trà, cô nàng Lý Tiểu Phu lí nhí đặt mông xuống ghế ngồi đối diện với cô sau đó cẩn trọng lên tiếng.
_ Tiểu Lạc, em thật sự không sao đó chứ ? nhưng có điều chuyện em muốn giải thoát cho Thiếu gia có phải là thật không
_ Vâng
Chỉ là Lăng Bạch Ngôn có thể giải thoát cho cô hay không mà thôi !
Lý Tiểu Phu trong lòng có một chút sốt ruột, mặc dù cô nàng không mấy thích tính cách hay hành động của Lăng Bạch Ngôn nhưng dù sao anh là người đàn ông mà Tiêu Lạc yêu một cách mù quáng,
_ Nhưng em rất yêu Thiếu gia mà ? ờ mà thôi không nói đến chuyện này nữa, hay chúng ta ra sau vườn hóng mát đi Tiểu Lạc
Nhận thấy sắc mặt Tiêu Lạc khẽ trầm xuống, cô nàng rất nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, Tiêu Lạc nghe ý kiến của cô nàng thì thấy cũng được đành cũng gật đầu.
Tiêu Lạc đặt mông xuống xích đu khẽ đung đưa, đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu ngắm khẽ nghía loài hoa anh túc, Lý Tiểu Phu ngồi kế bên nhất thời lên tiếng.
_ Mấy tháng trước em đã từng nói với tôi loài hoa anh túc này luôn mang ý nghĩa là sự lãng quên mà đúng không Tiểu Lạc ?
_ Vâng, vậy theo chị ? tôi có nên giống hoa anh túc này không nhỉ ?
Ánh mắt của Lý Tiểu Phu bất chợt nhìn Tiêu Lạc đến tê dại.
Thú thật cô nàng cực thương cô, cũng Tiêu Lạc chỉ vì sai lầm rằng nghĩ Lăng Bạch Ngôn sau này sẽ vì cô mà thay đổi nhưng anh vẫn chai lì, cô nàng thấy Tiêu Lạc giải thoát là một quyết định thật đúng đắn.
!
Tính đến hiện tại Tiêu Lạc đã mang thai đến tháng thứ tám gần đến tháng thứ chín và giờ bụng đã phình nhô lên thấy rõ, nhưng điều này khiến cô đang rất khó khăn trong việc đi lại.
Trong thời gian ngắn ngủn đó Lăng Bạch Ngôn không hề mảy may đến cô nhất quyết muốn phất lờ đi người vợ đang bụng mang dạ chửa như cô.
Có một lần Tiêu Lạc thử mở lời muốn cùng anh đến bệnh viện để khám thai nhưng Lăng Bạch Ngôn nhanh chóng khướt từ.
Và nói Tiêu Lạc rất phiền phức !
Tiêu Lạc đã hoàn toàn sụp đổ với câu nói quá là nhẫn tâm của Lăng Bạch Ngôn, cô trước kia rất ghét việc im lặng và sợ nhất là sự vô tâm nhưng không ngờ giờ đây lại nhận lấy cả hai.
Suốt khoảng thời gian đó, Tiêu Lạc đã phải chịu đựng cơn ốm nghén khá nặng, cô