Vương Tư Truy không còn cách nào khác đành nhanh chóng nhấc bổng Tiêu Lạc lên sau đó đi một mạch thẳng đến tầng hầm đỗ xe rồi chạy đi.
Những hình ảnh Vương Tư Truy bế bổng Tiêu Lạc vừa rồi đã lọt thẳng vào ánh mắt hổ phách Lăng Bạch Ngôn, anh có thể thông qua nhìn xuống hai người họ.
Không hiểu sao trái tim anh chợt trở nên kích động thể này ? vừa khó chịu làm sao ? nhưng anh không tài nào hiểu được lý do đó, Lăng Bạch Ngôn nhất thời bực bội khẽ chửi thề lên một tiếng :
_ Chết tiệt !
Bên này, Vương Tư Truy sốt ruột cứ lượn qua lượn lại trước cửa phòng sinh nhưng trong lòng anh ta không ngừng hồi hộp vừa lo lắng cho an nguy của Tiêu Lạc.
Lộp cộp! Lộp cộp.
.
Tiếng bước chân đang chạy, Vương Tư Truy khẽ quay sang nhìn thì thấy quản gia Ân và cả Lý Tiểu Phu đang hốt hoảng chạy đến nhưng trên gương mặt không giấu được sự lo lắng.
Quản gia Ân thở hồng hộc bước đến gần Vương Tư Truy lên tiếng hỏi tình hình của Tiêu Lạc.
_ Sao rồi ? Tiểu Lạc vẫn ổn chứ ?
_ Con không biết nữa, giờ cô ấy vẫn đang trong phòng sinh chưa ra
Hầy.
.
_ Bác! bác Ân !
Mắt thấy quản gia Ân suýt chút ngã nhào xuống đất may mà Vương Tư Truy nhanh trí đỡ kịp ông ấy sau đó anh ta dìu ông lại ghế ngồi, có lẽ quản gia Ân vì tuổi tác đã cao lại cộng thêm việc chạy thục mạng vừa lo lắng nên khiến ông nhất thời choáng váng.
Khoảng nửa tiếng sau cuối cùng thì cả con người còn đang buồng chuồn lo lắng nhưng khi nghe thấy tiếng oe oe của em bé, lúc này bọn họ mới buông thõng người xuống mỗi người ai đều cũng thầm nhẹ nhõm.
Người an tâm nhất vẫn là quản gia Ân.
Cạch !
Một vị bác sĩ cùng hai y tá bước ra ngoài, vị bác sĩ kia khẽ tháo khẩu trang xuống, nhìn vào gương mặt của bà ta có chút hốc hác nhưng vẫn trịnh trọng báo cáo tình trạng:
_ Là một bé gái mũm mĩm, cả mẹ và bé con đều bình an vô sự nhưng Tiêu tiểu thư vì quá kiệt sức nên ngất đi một lúc sau sẽ tỉnh, bây giờ chúng tôi sẽ đưa hai mẹ con vào phòng chăm sóc đặc biệt
Nghe những lời vị bác sĩ kia nói không hiểu sao quản gia Ân và cả Lý Tiểu Phu đều bật khóc nức nở, chắc có lẽ vì họ quá vui mừng.
Vương Tư Truy cũng nhất thời xúc động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn vị bác sĩ kia nói.
_ Được rồi, cảm ơn bà
_ Không cần phải cảm ơn đâu đây vốn là trách nhiệm của chúng ta
_ Ừ
Vị nữ bác sĩ khẽ gật đầu sau đó cùng hai vị y tá đi vào trong lại.
Tiêu Lạc đã được đưa vào phòng chăm sóc đặt biệt và hiện tại cô chưa tỉnh lại, Vương Tư Truy quay qua nhìn quản gia Ân còn đang xúc động rồi mới rời mắt sang Lý Tiểu Phu.
_ Cô Tiểu Phu, sức khỏe của bác Ân rất yếu tôi nhờ cô đưa bác ấy về nhà nghỉ ngơi được không
Sau đó quay sang quản gia Ân.
_ Bác hãy cùng cô Tiểu Phu về nhà được không ạ ? ngày mai bác có thể đến lại
Quản gia Ân thoáng chốc luyến tiếc rất muốn ở lại nhưng vẫn nên nghe theo lời của Vương Tư Truy, ông ấy nhìn Lý Tiểu Phu khẽ lên tiếng.
_ Vậy được rồi, chúng ta về thôi Tiểu Phu
_ Được
Đợi hai người họ rời đi không lâu Vương Tư Truy mới khe khẽ kéo ghế ngồi xuống, anh ta nhẹ nhàng cầm lấy tay Tiêu Lạc nhưng không có ý định lên tiếng.
Một lúc sau Vương Tư Truy khẽ đặt tay Tiêu Lạc xuống sau đó đắp chăn cho cô thật cẩn thận.
Song, anh ta đưa mắt nhìn bé Shin đang thong thả ngủ ngon lành trong nôi, bất ngờ anh ta nhìn chăm chăm vào bé Shin thật hồi lâu.
Vương Tư Truy bỗng chốc hơi sững sờ, ngay cả đôi môi, mũi và cả khuôn mặt