Những hành động và cả lời nói của Tiêu Lạc đều thu vào tầm mắt hổ phách của Lăng Bạch Ngôn, anh đứng lặng ở ngoài cửa nhìn vào.
Trợ lý Trầm Lăng đang đứng phía sau lưng anh mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trên tay cậu ta vẫn đang cầm hộp cháo còn nóng hổi, cậu ta dè chừng lên tiếng.
_ Chủ tịch, hộp cháo này!
_ Vứt đi
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn rời mắt lạnh lùng xoay người lại thẳng thừng rời đi, trợ lý Trầm Lăng khẽ thở hắt ra rồi nhanh chóng chạy theo sau anh.
Nhưng trong lúc đi, Lăng Bạch Ngôn vô tình đi ngang qua quản gia Ân và Lý Tiểu Phu đang đi ngược chiều lại anh.
Lý Tiểu Phu phát giác liền nhanh chóng quay lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng to lớn quen thuộc dần khuất đi, cô nàng khẽ nghiêng đầu khó hiểu mà lẩm bẩm.
_ Sao lại giống vậy ?
Tuy là lẩm bẩm trong miệng nhưng quản gia Ân đang đi bên cạnh vẫn nghe thấy, ông khẽ đanh giọng hỏi.
_ Cô nói giống ai cơ ?
_ Là Thiếu gia, ban nãy tôi thấy Thiếu gia đi xoẹt ngang chúng ta
Quản gia Ân khẽ nhíu mày dường như có vẻ không tin lời của cô nàng lắm, Lăng Bạch Ngôn sao cư nhiên lại đến bệnh viện ? nhưng có điều mà ông chắc chắn anh đến không phải để thăm Tiêu Lạc nên ông ấy nhanh chóng bác bỏ ngay.
_ Tiểu Phu, chắc là cô đã nhìn nhầm lẫn gì rồi, Thiếu gia làm sao có thể đến đây được chứ ? nếu là nói đến đây thăm Tiểu Lạc là đều không thể
_ Ò, bác nói cũng đúng
Nghe quản gia Ân nói rất có lý nên Lý Tiểu Phu gật đầu cho đúng, sau đó hai người không nói gì thêm cũng nhanh chóng đi.
Cạch.
_ Tiểu Lạc, tôi và bác Ân đã đến thăm em và bé Shin rồi đây
Mắt thấy chị Tiểu Phu và cả quản gia Ân đã đến trong lòng Tiêu Lạc càng vui hẳn, cô nhìn hai người họ rồi nở một nụ cười xán lạn.
_ Hai người đến rồi
_ Ừ, chà ! nào để tôi và bác Ân xem mặt bé Shin nào
Tiêu Lạc đang bế bổng bé Shin trong tay lại nghe Lý Tiểu Phu đề nghị muốn xem mặt bé Shin nên cô rất nhanh đưa cô bé trước mặt hai người họ.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng vừa bầu bĩnh của bé Shin khiến Lý Tiểu Phu nhìn một phát muốn cưng nựng cô bé ngay lập tức.
_ Trời ơi ! nhìn cưng không chịu nổi mất, tôi chỉ muốn cắn một ngụm thôi huhu
Cô nàng Lý Tiểu Phu không thể chịu đựng được đành đưa cưng nựng vào mặt bé Shin, Tiêu Lạc nhìn thấy hành động này chỉ khẽ cười trừ, cô nàng này không khác gì cô sau khi nhìn thấy bé Shin.
Quản gia Ân khi đã nhìn thấy mặt bé Shin ông bất ngờ không kìm lòng được mà nhanh chóng xoay lưng lại để không cho Tiêu Lạc thấy ông đang khóc.
Tiêu Lạc phát giác thấy bờ vai gầy đang run rẩy của quản gia Ân, cô có cảm giác đau lòng khẽ gọi ông ấy.
_ Bác Ân, bác không sao chứ ?
Quản gia Ân thoáng chốc giật thót người vội vàng lau khô nước mắt rồi mới xoay người lại nhìn Tiêu Lạc, nhưng vành mắt ông đã cay xè đủ để Tiêu Lạc biết ông đã khóc.
_ À.
.
bác chỉ là đang xúc động thôi không sao đâu, nhìn thấy bé Shin và cô bình an như vậy