_ Em đừng quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến bé con của chúng ta
_ Nhưng mà em rất hồi hộp khi gặp hai bác Vương
Đứng trước cổng Vương Gia mà lòng Thẩm Dao không ngừng lo lắng hồi hộp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trấn an kiên định của Vương Tư Truy khiến cô cũng bớt căng thẳng hơn.
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu rồi nắm chặt tay nhau bước vào trong, nghe quản gia báo lại Vương Tư Truy dẫn Thẩm Dao về nên hai ông bà Vương vừa luống quýt vừa vui mừng vội vã chạy đến.
Nhìn thấy Thẩm Dao, Vương phu nhân dường như không kiềm được cảm xúc vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cô.
Lúc đầu có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng Thẩm Dao cũng ôm lấy bà ấy.
_ Con bé ngốc này, đi biệt tích mấy tháng nay sao không liên lạc với bà già này hả ? có biết bác rất nhớ con lắm không
_ Con xin lỗi vì đã khiến bác phải lo lắng rồi
_ Được rồi, con về là tốt rồi
Dứt lời, Vương phu nhân nhẹ nhàng dìu cô vào ghế ngồi bà bắt đầu ân cần hỏi han đủ điều mà quên luôn đứa con trai như Vương Tư Truy, ngay lúc này ánh mắt của Vương phu nhân dừng lại ở phần bụng đang nhô lớn của cô.
Bà nhất thời bàng hoàng hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi :
_ Tiểu Dao, bụng của con.
.
có phải!
Nghe hỏi, Thẩm Dao đưa tay khe khẽ xoa bụng của mình rồi nhìn Vương phu nhân cười đáp.
_ Dạ, đúng như bác đang nghĩ ạ
_ Hở ? vậy! vậy! là bác có cháu để bồng rồi sao ?
Nhận được sự gật đầu của Thẩm Dao, hai mắt Vương phu nhân càng sáng lóa bà như muốn nhảy dựng lên.
Vương lão gia ngồi bên cạnh cũng thấy vui mừng lây, vậy là ông cũng có cháu để bế.
Vương phu nhân ngay lập tức quay sang nhìn Vương Tư Truy, ánh mắt bà đầy lửa giận như muốn thiêu đốt anh vậy.
Không nói không rằng bà nhanh chóng đứng phắt dậy đi một mạch đến chỗ anh rồi đưa tay đánh bốp bốp vào người Vương Tư Truy.
_ Thằng con trời đánh, tại con mà khiến Tiểu Dao tổn thương đến mức phải trốn tránh, con còn khiến con bé có thai rồi đến bây giờ mới chịu trách nhiệm với con bé, con có đáng mặt đàn ông không hả ?
Vương Tư Truy ngồi im mặc cho Vương phu nhân đánh mắng, tất cả cũng đều tại anh nên anh phải chịu trừng phạt.
Nhìn thấy Vương Tư Truy bị Vương phu nhân đánh xối xả như vậy nên cô không đành lòng nhìn cảnh anh chịu đau, vội vàng cản bà ấy lại.
_ Bác gái, bác đừng đánh anh ấy nữa được không ạ ? con xót lắm
Khi Thẩm Dao đã lên tiếng khuyên ngăn bà cũng nghe lời.
_ Được rồi, vì Tiểu Dao đã lên tiếng nên mẹ tha cho con
Vương phu nhân nhanh chóng đi lại chỗ Thẩm Dao, sau đó hai người họ bắt đầu luyên thuyên kể chuyện.
_ Tiểu Dao này, hay con dọn ở đây sống được không để bác có thể tiện chăm sóc cho con
Thẩm Dao tức thời do dự khẽ quay qua nhìn Vương Tư Truy, sau khi nhận lấy ánh mắt ôn nhu của anh nên Thẩm Dao mới khẽ gật đầu.
_ Dạ, được ạ
_ Tốt quá rồi !
Vương phu nhân muốn nhảy cẫng lên nhưng sợ ảnh hưởng đến Thẩm Dao nên bà mới kiềm chế lại.
Đang trong lúc vui vẻ thì bất ngờ Vương Tư Hạo từ bên ngoài đi vào.
Hắn ta