Nhan Mộc Hi đã ngồi đợi hơn hai mươi phút nhưng Hứa Tập Ngôn vẫn chưa đi ra.Tính nhẫn nại của cô vẫn luôn không tốt, nhưng cô lại vô cùng kiên nhẫn với người đàn ông này. Chính cô cũng cảm thấy mình thật kì lạ.Cô bắt chéo hai chân, hơi cúi người, hai tay đặt ở trên đầu gối.Y tá trưởng nhìn Nhan Mộc Hi đã ngồi đây hồi lâu, không khỏi tò mò hỏi Trương Linh Linh, “Cô gái này cũng tới tìm bác sĩ Hứa?”Trương Linh Linh gật đầu, “Vâng.”Y tá trưởng thở dài, “Bác sĩ Hứa được gọi là hoa khôi của bệnh viện Ngô Thành. Thật xứng đáng với danh hiệu đó. Nhìn nhan sắc của cô gái này không thua gì các ngôi sao nữ.”Trương Linh Linh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.Nhan Mộc Hi ngáp một cái. Trương Linh Linh nói với cô: “Chị ơi hay là chị về trước đi rồi ngày mai quay lại. Cuộc phẫu thuật lớn ấy rất lâu.”Cô cười, “Không sao, chị chờ được.”Trương Linh Linh không nói gì nữa, tiếp tục bận rộn việc của mình.Một giờ sau.Hứa Tập Ngôn đi đầu bước ra từ phòng phẫu thuật, đi sau anh là một số bác sĩ và y tá. So với người khác đều cao hơn, trên ngược mặc bộ đồ phẫu thuật, mang găng tay và khẩu trang, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất vốn có trên người.Có thể là vì phải phẫu thuật lâu, anh xoay xoay cổ.Trương Linh Linh nhìn Hứa Tập Ngôn đang đi tới liền đứng dậy gọi Nhan Mộc Hi, “Chị gái ơi.”Cô lúc này đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ, không biết rằng bác sĩ Hứa của cô đã đi ra.“Ôi, chị gái này thật là.” Trương Linh Linh thầm than.Cô bước ra khỏi quầy lễ tân, “Bác sĩ Hứa.”Hứa Tập Ngôn gật đầu.Trương Linh Linh chỉ vào Nhan Mộc Hi, “Bác sĩ Hứa, chị gái kia đã đợi anh lâu rồi.”Khi nghe thấy lời này, Hứa Tập Ngôn xoay đầu nhìn về phía Nhan Mộc Hi.Cô gái dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, đôi mắt hồ ly lúc này nhắm chặt, có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái, làn da trắng nõn như ngọc. Cô giống như đang mơ cái gì đó, vô thức liếm môi, nhìn vô cùng dụ hoặc.“Ồ, lại là đào hoa bác sĩ Hứa.”“Bác sĩ Hứa, anh có chia cho tôi một ít đào hoa thì tốt rồi.”Trên mặt mấy bác sĩ ở phía sau đều là vẻ hâm mộ, vận đào hoa mỗi ngày đều tìm đến.Hứa Tập Ngôn không tiếp lời bọn họ, cũng không để ý đến Nhan Mộc Hi, một đường đi thẳng về phía trước.“Uầy, bác sĩ Hứa vẫn là không để ý đến em gái này.”“Bác sĩ Hứa, nếu anh không muốn thì để tôi xử lý giúp nha.”Sau khi các bác sĩ rời đi, Trương Linh Linh chạy đến bên cạnh Nhan Mộc Hi, vỗ vỗ cánh tay cô: “Chị gái, mau dậy đi.”Cô chớp chớp mắt mấy cái, sau đó mở mắt ra: “Làm sao vậy?” Bên trong mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ.“Bác sĩ Hứa ra rồi.”Nghe vậy cô liền đứng bật dậy, “Ở đâu?”Trương Linh Linh: “Lại vừa đi rồi.”“Anh ấy đi đâu?”Trương Linh Linh đáp: “Chắc là đi thay đồ.”Nhan Mộc Hi thầm nghĩ, cô gái này có thể nói liền mộc mạch được không.Cô duỗi eo, nói: “Em có thể cho chị biết phòng làm việc của anh ấy không?”“Chị à, chị không thể tùy tiện đến phòng làm việc của bác sĩ được. Nhưng mà sắp đến giờ tan làm, bác sĩ Hứa thay xong quần áo chắc sẽ ra.”Nhan Mộc Hi gật đầu, “Vậy chị tiếp tục chờ ở đây.”Trương Linh Linh, “Chị ơi, em muốn nói cái này, chị đừng buồn nhé.”“Em nói đi.”Cô ấy nhìn xung quanh, “Em nghĩ tin đồn bác sĩ Hứa là gay có thể là thật đấy. Chị đẹp như vậy, mà vừa nãy anh ấy chỉ liếc một cái rồi đi luôn, hoàn toàn không biểu hiện cái gì.”Khóe miệng Nhan Mộc Hi khẽ giật một cái, “Này…này…”Trương Linh Linh thở dài, “Những người đẹp trai bây giờ sao toàn thích đàn ông vậy?”Cô vỗ vai cô ấy, “Đừng lo, chị sẽ bẻ thẳng lại bác sĩ Hứa.”Trương Linh Linh nắm tay thành nắm đấm, cổ vũ cô: “Chị gái, cố lên.”“Được, chị sẽ…” Giọng của Nhan Mộc Hi đột