Mặt trời lên cao, đỏ rực như ngọn lửa chiếu xuống toàn bộ Ngô Thành. Ánh nắng xuyên qua tấm kính, chiếu vào cô gái đang ngủ trên giường, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô.“Rầm…rầm…rầm!” Bà Trần đứng bên ngoài đập cửa phòng Nhan Mộc Hi rồi lại đi qua gõ cửa phòng Nhan Túc.“Mau dậy đi, mặt trời sắp lặn rồi còn ngủ!”Nhan Mộc Hi bị đánh thức, dụi dụi mắt tỉnh dậy: “Sớm muộn gì cũng bị mẹ làm cho đau tim.”Cô cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, ngồi dậy mất mấy phút mới mang dép vào nhà vệ sinh tắm rửa.Cô có thói quen bật nhạc lúc tắm.Cô nhìn vào gương, vừa đánh răng, bước chân vừa nhịp nhàng theo điệu nhạc.“Baby, baby, baby noo!”“Baby, baby, baby noo!”Bà Trần mở cửa, hét lên: “Nhan Manh Manh, tắt nhạc đi! Sáng sớm đã dọa người như vậy!”Cô nói: “Bà Trần, không phải mẹ vừa nói mặt trời sắp lặn sao?”Bà Trần lúng túng ho một tiếng, “Tắm nhanh lên rồi xuống ăn sáng.”Mười lăm phút sau, Nhan Mộc Hi đi xuống lầu.Ông Nhan như mọi khi ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân của Nhan Mộc Hi xuống lầu liền quay đầu lại: “Buổi sáng tốt, Manh Manh.”Cô đáp lại, rồi cầm một cái sandwich lên: “Con đi trước đây, hôm nay có buổi chụp ảnh.”Bà Trần nói: “Bánh bao nữa. Sáng không ăn gì thì đau bụng mất.”“Vâng.” Cô tay phải cầm bánh bao đi ra cửa.Bà Trần lại nói hét theo: “Nhan Túc, mày còn không dậy nữa thì đợi mẹ cầm gậy lên!”Hai mươi phút sau, Nhan Mộc Hi lái mô tô đến Tạp chí Duyệt Vi.Cô đỗ xe xong rồi đi thang máy lên tầng 3.“Lão Tạ, tôi đến rồi.”Nghe vậy, Tạ Trí đi đến: “Ồ, cô Nhan tới rồi.”Nhan Mộc Hi đáp lại, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.Tạ Trí hỏi: “Sao hôm nay cô đến sớm vậy?”Cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tôi bị mẹ đánh thức.”Anh ta cười: “Chỉ có mẹ cô mới có thể quản được cô.”Nhan Mộc Hi: “Hôm nay chụp trước được không? Tôi còn có việc.”Tạ Trí cầm quyển sổ bên cạnh lên quạt cho cô: “Máy tính xảy ra lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”Cô hơi nhíu mày: “Máy tính lại hỏng rồi?”Tạ Trí sợ cô tức giận, vội vàng nói: “Cô yên tâm, không bao giờ để cô phải đợi lâu.”Nhan Mộc Hi nói một chữ ‘tốt’.Các video và hình ảnh mà Nhan Mộc Hi đăng trên các nền tảng đều được tổng biên Tạp chí Duyệt Vi coi trọng, vì vậy liền tự mình hỏi cô có hứng thú chụp tạp chí không. Hàng tuần chụp vào thứ sáu, còn nhận được tiền cát xê.Nhan Mộc Hi không thiếu tiền, nhưng cô thích chụp ảnh. Vì thế cô đồng ý với tổng biên tập của Duyệt Vi sẽ đến chụp vào thứ sáu hàng tuần. Và hình của cô cũng bán rất chạy với giá trị nhan sắc không thua kém các ngôi sao nữ hiện giờ. Cũng vì vậy mà cô ngồi vững vàng ở vị trí chị đại của Duyệt Vi, tổng biển tập cũng vô cùng nâng niu cô không dám lơ là chút nào.Tạ Trí là nhiếp ảnh gia của Duyệt Vi, cũng là bạn học cấp 2 của Thẩm Ninh Thần. Nhờ mối quan hệ với Thẩm Ninh Thần, Tạ Trí cũng được coi là quen biết với Nhan Mộc Hi.Anh ta biết rõ tính cách cùng địa vị của cô ở Ngô Thành. Cô gái này tính cách rất nóng nảy, anh ta thực sự sợ cô tức giận bỏ đi không chụp nữa, rồi sau đó tổng biên tập sẽ tìm anh ta hỏi tội.Anh ta thúc giục: “Máy tính còn có thể dùng được không?”“Anh Tạ, đợi một chút.”Tạ Trí hơi cúi người xuống: “Tôi đợi được, nhưng mà cô gái này không đợi nổi.”Người sửa máy tính gật đầu, “Đã biết.”Tạ Trí bước tới với một tách cà phê: “Nhan tiểu thư, muốn uống café không?”Nghe vậy, Nhan Mộc Hi mở mắt ngồi thẳng người dậy, “Được”. Cô nhận lấy, “Cảm ơn.”Tạ Trí: “Máy tính sẽ sớm sửa xong.” Nói ra lời này, Tạ Trí đột nhiên nghĩ đến còn có một vị muốn cùng Nhan Mộc Hi chụp ảnh.“Nhan tiểu thư, xin lỗi tôi có chút