Cung Nhược Hàn chỉ ngồi trên sô pha, anh ta nhìn Tích Niên một cách thanh nhã, nở một nụ cười tươi, lúc mới đầu còn nghi ngờ cô nhóc họ Cố này, nhưng nghe thấy cô nói với Cung Lâm những lời đó, còn làm ra những hành động kia, coi như anh phục cô nhóc này rồi.
Xem ra, Ngôn đã đánh giá cô sai rồi, cô nhóc này và mẹ cô không giống nhau, cô có một trái tim ngay thẳng, không vì tiền mà dao động, trái tim rất sạch sẽ!
Đã hoàn toàn tin tưởng cô nhóc này tối qua mộng du rồi, cô không làm được loại chuyện quyến rũ đó.
“Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.” Cung Nhược Hàn đột nhiên nói.
Trong miệng Tích Niên vẫn còn ngậm một cái bánh ngọt giống như bánh bao nhỏ, vừa nuốt vào vừa hỏi: “Tìm thấy Hạ Ngôn rồi?”
“Ừm, cậu ta không sao.”
“Ò…” Tích Niên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
“Cô sao vậy? Có vẻ rất mất mát.
“Bỗng nhiên cảm thấy anh ta không sao có hơi đáng tiếc.
Haizz…” Thở dài một hơi.
Cung Nhược Hàn đỡ trán: “Đừng nêu ra ý nghĩ kì lạ gì, cô sẽ hối hận.”
“Ha ha…nhưng mà cũng tốt, cuối cùng cũng có thể kết thúc thân phận làm bạn gái giả của anh rồi.” Cô vươn vai, cũng không biết Tiểu Hoại thế nào.
Một đêm kế tiếp này, trôi qua yên ổn, ngày hôm sau cô và Cung Nhược Hàn cùng nhau rời khỏi nhà họ Cung, cô chú Cung còn đặc biệt ra tiễn bọn họ.
Còn Cung Lâm, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
“Cô Cố, cô phải thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi nha.
Chúng tôi vô cùng hoan nghênh cô.” Hai mắt lấp lánh cô Cung nói.
“Dạ, lần tới có thể dẫn ba mẹ cháu cùng sang chơi.”
“Đúng đúng đúng, gọi ba mẹ cháu đến đây chơi.” Trong mắt cô Cung giống như ngầm hiểu cái gì đó, sau đó nói: “Hay là như vầy đi, chúng ta tìm thời gian cùng đến thăm ba mẹ cháu.”
Cơ thể Tích Niên cứng đờ, nghe hiểu ý nghĩa bên trong, thể hiện rõ như vậy, là muốn nhẹ nhàng nhắc chuyện cưới gả!
Cung Nhược Hàn ôm chầm lấy cô: “Lần sau hẵng nói.
Tụi con đi trước.”
Dứt lời, kéo Tích Niên lên xe.
Hơi…Tích Niên thở hổn hển, cuối cùng cũng tránh được một kiếp, sau này cô cũng không cần đến nhà họ Cung nữa.
Nếu để cô chú biết cô là bạn gái giả, có thể cô sẽ bị làm thịt luôn: “Haizz…”
Không nhịn được thở dài một hơi.
“Thở dài cái gì?”
“Anh nói xem, nếu ba mẹ anh biết tôi là bạn gái giả, chắc chắn sẽ buồn bực chết mất.” Càng nghĩ Tích Niên càng không biết làm sao.
Hai người lớn tốt như vậy mà.
Chỉ có điều người tốt như vậy sao lại sinh ra Cung Lâm? Đột biến gen ư?
Cung Nhược Hàn một tay chống cằm: “Vậy, có muốn diễn giả thành thật không?”
“Hả?” Tích Niên ngẩng đầu, nhìn nụ cười của anh ta giống như đang cười cợt loài người vậy: “Trước đây tôi thật sự không phát hiện anh thích đùa giỡn như vậy.”
Anh ta chỉ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Nghe nói, Hạ Ngôn đã sớm quay về thành phố phồn hoa kia trước rồi, ngồi máy bay khoảng vài giờ, bọn họ cũng đã về tới thành phố này.
“Những ngày này cảm ơn anh.
Tôi về trước đây.”
“Ừm…Ừ.” Cung Nhược Hàn gật đầu.
Tích Niên ngẩng đầu muốn đi bắt xe.
“Này, cô nhóc họ Cố!” Cung Nhược Hàn gọi cô.
Quay đầu nhìn lại: “Còn có chuyện gì sao?”
“Có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, cảm ơn.” Nói xong, Tích Niên đã chui vào trong xe taxi.
Cung Nhược Hàn nhìn chiếc taxi đi xa, ha… cô nhóc họ Cố này, thật ra càng ngày càng thú vị rồi.
Lái xe thẳng đến nhà trẻ, dù vẫn chưa tới thời gian tan học, nhưng mấy ngày nay không nhìn thấy con trai thực sự lo gần chết.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Tiểu Hoại nhảy vào lòng Cố Tích Niên.
Thấy con trai còn nguyên vẹn, không thiếu tay khuyết chân lúc này cô yên tâm rồi, gật đầu: “Mấy ngày mẹ đi, con có ngoan không.”
“Dạ, đương nhiên là có, chị người làm nhà chú đẹp trai vẫn luôn tới chăm sóc con.” Chủ yếu là cơm chị người làm nấu thật sự rất ngon nha! Hu hu hu.
Lần này mẹ già về rồi, sau này đoán