“Ồ, nói một câu mà giải quyết hết mọi việc được sao? Nếu như ai cũng giống như cô, thì chẳng phải ai cũng có thể nghỉ làm đi chơi rồi!” Thư ký đứng quanh đấy lên tiếng.
“Đúng thế! Chị Hồng Anh, vụ này phải xử thật nặng!”
“Thế này rõ ràng là không để cấp trên vào mắt, quá đáng lắm rồi!” Rất nhiều người cũng nhân cơ hội này để vùi dập Tích Niên, hận không thể phun nước miếng nhấn chìm cô.
Chỉ có một người, nói tốt cho Tích Niên: “Thật ra, tôi thấy, Tích Niên chắc chắn phải có lý do gì mới nghỉ làm nhiều ngày như vậy.”
m thanh ấy giữa đám đám nữ hầu rất nổi bật, Tích Niên liếc mắt là thấy, cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi caro, quần bò, tóc búi củ tỏi, nhìn không chớp mắt.
Cô nhớ cô gái này, hình như tên là Diệp Thanh! Là người trong bộ phận thư ký, là người duy nhất không nhiều chuyện.
“Diệp Thanh, tới lượt cô nói à? Không nhìn lại xem mình là ai đi!” Một thư ký khác mắng.
Một thư ký khác cũng nói theo: “Tức là, chị Hồng Anh, có vẻ Đồng Thanh còn nói thay cho người mắc lỗi, coi như là bao che người khác, coi thường chị, phải xử phạt chung!”
Diệp Thanh cúi đầu, không dám nói nữa, giữa hội đàn bà dữ tợn thế này, cô ta vội vã lùi về đứng sát bên tường.
Hồng Anh quay đầu sang, nhìn Diệp Thanh: “Diệp Thanh, tháng này cô không cần phải làm gì khác nữa, phụ trách dọn nhà vệ sinh là đủ rồi!”
“Nhưng tôi…” Diệp Thanh định nói.
“Hả? Chẳng nhẽ đến lời của tôi cũng không nghe theo sao?” Hồng Anh tức giận nói, cô ta ghét nhất có người coi thường uy nghiêm của cô ta.
Diệp Thanh không dám lên tiếng nữa, đành khúm núm gật đầu chấp thuận.
Hội thư ký đứng quanh đều cười thầm, thì thầm to nhỏ: “Không tự biết mình là ai, còn muốn nói thay cho người khác, đáng đời!”
“Loại người này ở trong công ty chúng ta chỉ là nốt ruồi thôi!”
Tiếng khóc thút thít vang lên liên tục, Tích Niên không thể nhịn nổi nữa rồi, cô không thể chịu đựng nổi có người vì cố mà bị phạt, mà những người này, ai cũng lươn lẹo vô cùng, cô tức tới ngứa răng!
“Rầm!” Tích Niên đập lên mặt bàn: “Đủ rồi đấy!”
Thế là, mọi người đều hướng mắt nhìn sang, Hồng Anh cũng sửng sốt nhìn Cố Tích Niên: “Cô muốn làm phản sao?”
Tích Niên một tay vỗ lên mặt bàn, đôi mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn.
Mọi người trong bộ phận thư ký: “Mấy người ai cũng nói tôi nghỉ làm, thế có chứng cứ không?”
“A, ha ha ha, cô đùa đấy à, tất cả chúng tôi đều có thể chứng minh cô không tới công ty làm việc!”
“Phải, mấy ngày nay tôi đúng là không tới công ty, nhưng không có nghĩa là tôi không làm việc!” Tích Niên kiêu ngại nói, như một nữ vương nhìn xuống những người này.
“Cố Tích Niên! Cô nghỉ làm rồi mà còn muốn ngụy biện sao?” Hồng Anh tức giận nói.
“Thư ký trưởng, tôi nghĩ, cô chắc cũng biết, tổng giám đốc mấy hôm nay cũng không tới công ty nhỉ.
Chẳng nhẽ cô cũng định nói tổng giám đốc cũng nghỉ làm à?” Tích Niên nói.
“Cái này…” Hồng Anh và người trong bộ phận thư ký đều ngây người, nói vậy là có ý gì? Hơn nữa tại sao Cố Tích Niên lại biết chuyện tổng giám đốc Hạ Ngôn mấy ngày nay không tới công ty.
Tích Niên chậm rãi đi tới chỗ Diệp Thanh: “Nếu luôn ở cùng tổng giám đốc mà không được tính là đi làm, thì công việc hàng ngày của thư ký chúng ta là làm gì? Mới được tính là làm việc?”
Dứt lời, cô đã đi tới bên cạnh Diệp Thanh, khoác vai Diệp Thanh, thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ, tôi sẽ không để đám người đó bắt nạt cô đâu.”
Diếp Thanh liếc nhìn Tích Niên, trong mắt là sự tin tưởng.
Hồng Anh nói: “Ý của cô là, mấy ngày đó cô đều ở cùng với tổng giám đốc Hạ Ngôn sao?”
Lời này khiến mọi người trong bộ phận thư ký luống cuống, nếu nghĩ kỹ lại, hình như trong khoảng thời gian Tích Niên không tới công ty, tổng giám đốc Hạ Ngôn cũng không đến! Không phải chứ? Chẳng nhẽ mấy ngày rồi Cố Tích Niên đều ở chung