Không phải chứ? Đúng lúc này điện thoại vang lên, nhất định đừng là Hạ Ngôn nhé! Cô vừa cầu nguyện vừa lấy điện thoại ra.
Nhìn đến cuộc gọi hiển thị trên màn hình, cô hoàn toàn từ bỏ.
Là phúc hay họa, nếu là họa có tránh cũng chẳng được!
Cô nhận điện thoại: “Hạ Ngôn có chuyện gì thế, đừng có lúc nào cũng tìm tôi được không?”
“Lập tức xuất hiện trước mặt tôi ngay!”
“Địa điểm.”
“Nhà tôi.”
Giọng điệu của Hạ Ngôn nghe có vẻ cứng rắn không cho phép từ chối, người đàn ông như ác quỷ này.
“Biết rồi!” Cô cúp điện thoại, Tích Niên nằm bò trên sô pha gần như khóc không ra nước mắt.
Cô đấm thật mạnh lên ghế, tại sao, tại sao, tại sao chứ!
Sau khi cô trút giận một trận lên chiếc sô pha vô tội, lập tức ngồi dậy.
‘Thôi quên đi, không còn thời gian nữa rồi, vẫn phải qua đó trước đã.
Nếu không, ai mà biết Hạ Ngôn sẽ làm gì với mình chứ.’
Tại biệt thự của nhà họ Hạ.
Tích Niên tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tới nhà người đàn ông này nữa, cho dù chỗ này đã không còn là nơi năm năm trước nữa, nhưng tóm lại vẫn là nơi ở của anh.
Cô bước lại gần căn phòng.
Hạ Ngôn đã ngồi trên sô pha uống trà từ lâu, anh nhìn thấy cô đến, con ngươi màu xanh liếc nhìn: “Cô tới trễ rồi.”
“Tắc đường.”
“Thật không? Cô tới bằng đường nào thế, để tôi kêu người đi xem thử.” Hạ Ngôn đặt tách trà xuống.
Tích Niên hít sâu một hơi: “Tôi dùng bữa ở trên đường.” ‘Tên đàn ông đáng ghét, nhất định muốn ép cô phải nói ra sự thật cho bằng được đúng không?’
Cô nghiến răng nghiến lợi!
Dậm chân!
Nhịn!
Hạ Ngôn đứng lên, đi tới trước mặt cô, giơ tay đặt xuống nơi cổ áo cô: “Tôi đã nói qua, tôi thích người phụ nữ thành thật.”
‘Phựt!’ một tiếng, ngón tay dùng sức kéo đứt một chiếc cúc áo nơi cổ áo của cô.
Tích Niên nhíu mày: “Anh nói chuyện thì cứ nói, kéo rách quần áo tôi làm gì chứ?”
“Không kéo quần áo của cô thì làm sao cô mặc đồng phục làm việc được đây?” Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô.
“Không phải chứ, vẫn còn à?” Hôm qua cô đã mặc trang phục hầu gái kì cục kia cả một ngày rồi, có thể nói đã phải chịu đủ mọi ánh mắt khác thường.
Chỉ thấy đôi mắt màu xanh của anh lóe lên, một cô hầu gái ở bên cạnh đi tới, trong tay cầm một bộ quần áo trắng đen xen kẽ.
Tích Niên quay đầu ra chỗ khác, dường như muốn nổi nóng: “Theo như hợp đồng tôi có thể làm hầu gái của anh một tháng, nhưng tôi không muốn mặc loại quần áo này đi rêu rao khắp nơi.”
“Cô chắc chắn không chịu mặc?”
“Chắc chắn!”
“Được lắm.” Hạ Ngôn bình thản nói, một tay cầm lấy trang phục hầu gái bước tới.
‘Anh định làm gì thế? Anh cầm bộ trang phục hầu gái kia làm gì? Lẽ nào Hạ Ngôn muốn mặc nó à?’ Tích Niên không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Ngôn mặc bộ quần áo này.
“Phụt!” Cô không nhịn được cười ra tiếng.
“A!” Cô còn chưa cười xong, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, trực tiếp bị Hạ Ngôn vác lên trên vai: “Này, này, anh làm gì thế? Anh mau thả tôi xuống.”
Vị trí và tư thế này làm cô rất đau.
Bàn tay to lớn của anh không hề khách sáo vỗ lên trên người cô: “Vật nhỏ, yên tĩnh một chút cho tôi.”
“Ô ô...!Ai cho phép anh đánh tôi hả? Tên biến thái nhà anh mau thả tôi xuống!” Cô đạp chân, chỉ ước gì có thể đạp mấy nhát lên mông của người này.
‘Mẹ kiếp! Tốt xấu gì tên đàn ông này cũng nên đối xử với cô như phụ nữ chứ, đồ thô lỗ!’
Anh vác cô một mạch lên lầu, sau đó ném cô vào một căn phòng.
“Ôi mẹ ơi!” Cô thật sự bị anh ném mạnh lên trên sàn.
Ôi, cô thật không chịu không nổi, thật sự làm người ta đau rồi đó! Đúng là một tên đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn cô ngã trên mặt đất, cho dù thế nào, trong mắt anh cũng không hề có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.
Anh vươn bàn tay ma quỷ của mình ra, bắt đầu lôi kéo quần áo của cô một cách bừa bãi.
Gần như Tích Niên sắp không kịp giữ lại quần áo của mình: “Này, anh làm gì thế? Anh cởi quần áo của tôi làm gì?”
Chẳng mấy chốc, áo khoác trên người của cô đã bị anh cởi xuống, gần như dùng sức mạnh ấn chặt cô trên đất.
“Đồ biến thái nhà anh!” Tích Niên chửi mắng.
Hạ Ngôn lại không nhanh không chậm lấy ra bộ trang phục hầu gái vừa rồi: “Không phải cô không muốn tự mặc ư? Vậy được lắm, tôi sẽ giúp cô, cô phải vui vẻ mới đúng.”
“Anh bị ngốc à, ai có thể vui vẻ khi mặc loại quần áo này chứ!” Hơn nữa cô còn bị một người đàn ông ép buộc mặc nữa chứ, nếu cảm thấy vui vẻ thì nhất định là đầu óc bị úng nước rồi.
“Muốn tôi làm cô vui vẻ một chút không?” Nói xong, anh cúi đầu đè người lên không ngừng hôn cô, hôn lên trên người cô, động tác ở tay cũng không hề ngừng lại.
“A… Đau!”
Hạ Ngôn nở nụ cười, trong ánh mắt chứa đựng vẻ xấu xa: “Nếu cô cầu xin tôi, thì tôi sẽ cân nhắc dịu dàng một chút.”
“Cút ngay.” Cô vừa nói vừa muốn ngồi dậy, định đẩy bàn tay anh ra.
Tuy nhiên thời điểm cô ngồi dậy, Hạ Ngôn lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai lần nữa giở trò với cô.
Niên Tích còn chưa kịp có chuẩn bị gì cả, cứ thế nghênh đón sự trêu đùa của anh.
Cô không khỏi nâng cơ thể lên, ngực phập phồng kịch liệt, mới ngồi dậy được một nửa, thân mình lại trở nên mềm nhũn.
Hạ Ngôn đắc ý nhìn cô, mỗi một động tác của anh đều quen đường quen nẻo đến vậy, khiến cơ thể cô lại vô lực xụi lơ một lần nữa.
Mà anh cũng không hề dừng lại động tác của chính mình, tiếp tục thừa thắng xông lên, khiến cô phải thần phục mình.
Trong không khí có một hơi thở mập mờ khác, từ từ lan tỏa khắp phòng, thấm vào trong lòng họ.
Cô nóng nảy khoanh hai tay lại ngăn trở tầm mắt của anh, khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận, dù sao chẳng khác quả đảo là bao.
“Ngoan một chút nào.” Anh cúi người, lại hôn cô nồng nhiệt một lần nữa.
“Ưm… Hạ, Hạ Ngôn.”
“Hửm?” Lúc anh ngước mắt lên, vẻ ranh mãnh hiện lên trong mắt.
Hình như cô đã nhận ra được điều gì đó từ lâu, mau chóng lắc đầu: “Không phải, đừng như vậy! Hạ Ngôn, anh mau dừng tay! Mau dừng lại!” Gần như cô đã biết tiếp theo anh sẽ hành