Trong phòng khách dưới lầu.
“Hi, cô nhóc họ Cố!” Cung Nhược Hàn vẫy tay với Cố Tích Niên.
Tích Niên nắm tay vịn bước xuống, thực ra cũng nên cám ơn Cung Nhược Hàn đã đến đây, nếu không thì e rằng lần này thực sự khó thoát khỏi nanh vuốt ác ma của Hạ Ngôn: “Ngài Cung.
Chào anh.”
“Trang phục hầu gái, không tệ đấy!” Cung Nhược Hàn quan sát Cố Tích Niên, gợi cảm mà không mất đi khí chất vốn có, điều đáng nói hơn là cô mang theo một vẻ quyến rũ bẩm sinh, là do khuôn mặt ửng đỏ đó sao?
“Trên mặt tôi có hoa sao? Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi.” Tích Niên sờ mặt.
“Trên mặt cô không có hoa, chỉ là rất đỏ.
Đừng nói với tôi là nóng, hiện giờ cô mặc cũng không nhiều.” Cung Nhược Hàn cười nói.
Tích Niên vô thức liếc nhìn Hạ Ngôn ở bên cạnh, đương nhiên không phải nóng, nhưng không thể nói ra như vậy được: “Ngài Cung, mặt của anh cũng có chút đỏ.”
Cung Nhược Hàn nhún vai, đến gần Cố Tích Niên, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào xương quai xanh của cô: “Không còn cách nào khác, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm như vậy đứng ở trước mặt, có thể không động lòng sao?”
Trong câu nói này mang theo vài phần đùa vui.
“Hàn, đủ rồi.” Cuối cùng Hạ Ngôn cũng lên tiếng.
Cung Nhược Hàn liếc nhìn qua đó: “Xem ra Ngôn đang ghen nhỉ.”
“Chúng ta đang vội, đi thôi!” Hạ Ngôn không nói gì khác, chỉ sải bước ra khỏi phòng khách.
Tích Niên sững sờ, nhìn bóng lưng của anh, đang vội ư? Vào thời gian này, anh không thể nào là đến công ty, hơn nữa, Cung Nhược Hàn cũng ở đây, chắc chắn không phải là đến công ty, vậy đi làm gì thế?
Cung Nhược Hàn ôm lấy vai của Tích Niên: “Đi thôi, cô nhóc họ Cố.”
“Đi làm gì vậy?” Tích Niên nghi ngờ nhìn Cung Nhược Hàn.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc nhìn: “Hiện giờ cô là hầu gái của Ngôn mà, Ngôn không có nói cho cô biết hôm nay đi làm gì sao?”
“Không.”
“Vậy thì cô sẽ biết khi đến nơi thôi.” Cung Nhược Hàn cười.
“Ồ…” Tích Niên đi theo, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, sao anh biết tôi hiện giờ là hầu gái của anh ta.”
Cung Nhược Hàn dửng dưng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì giải thưởng bí ẩn của Tổng giám đốc vào buổi lễ hôm đó chính là có liên quan đến chuyện hầu gái đúng không!”
Nghe vậy, Cố Tích Niên lập tức đẩy Cung Nhược Hàn ra: “Anh đã biết từ trước sao? Vậy sao anh không nhắc tôi?”
“Tôi cũng là đoán thôi.” Anh ta cười thản nhiên.
“Nếu anh nói với tôi sớm hơn về sự suy đoán này của anh thì cho dù tôi có bị đánh gãy chân, tôi cũng sẽ không bước lên sân khấu của buổi lễ!” Cô sắp hối hận đến phát điên, một sai lầm để lại mối hận mãi mãi.
“Ngay cả khi cô bị gãy chân thì cũng sẽ có người kéo cô lên đó.”
“Tôi không biết bỏ chạy sao! Thực sự tôi sắp buồn bực đến chết mất, anh không biết đâu, Hạ Ngôn hoàn toàn không phải là một con người, thật sự thì tôi không biết hầu gái là gì trong mắt anh ta, tôi chưa từng thấy qua một người tàn nhẫn như vậy, đúng là không cho người ta nhân quyền mà.” Tích Niên không ngừng than vãn, cả ngày hôm qua thí nghiệm đã khiến người ta có được nhiều điều bổ ích rồi.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy! Tôi đảm bảo chắc chắn không có chủ nhân nào tàn ác vô nhân đạo hơn anh ta!” Trong lúc nói chuyện thì cô và Cung Nhược Hàn đã ra khỏi phòng khách.
Vừa mới ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái, trên cổ của cô ta đeo một chiếc vòng cao su màu đen, trên vòng cao su có nối với một sợi xích sắt dài, tay trái và tay phải cũng có đeo một tay còng.
Đột nhiên đến trước mặt Cung Nhược Hàn và Tích Niên.
Tích Niên giật mình, chuyện gì vậy? Tại sao lại đeo sợi xích sắt? Khiến cho thảm hại đến vậy? Hơn nữa còn đang mặc trang phục hầu gái?
“Chủ nhân, xin hãy dắt tôi.” Hầu gái ngồi xổm, cung kính đưa sợi xích sắt đeo trên cổ lên.
Cố Tích Niên sửng sốt, quay đầu nhìn sang Cung Nhược Hàn ở bên cạnh như một cỗ máy, cô hầu gái này gọi anh ta là chủ nhân, vì vậy… Cung Nhược Hàn chính là chủ nhân của cô hầu gái này?
Cung Nhược Hàn cầm lấy sợi xích sắt: “Đi thôi!”
“Chủ nhân, xin hãy dùng roi đánh mạnh vào tôi trước đi.” Cô hầu gái dâng lên một roi da màu đen với đôi mắt khao khát.
Cung Nhược Hàn một tay cầm sợi xích sắt, tay còn lại cầm roi da: “Hừm…”
Chỉ thấy anh ta nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong mắt xuất hiện sự điên cuồng muốn