Tất cả những người bên dưới sững sờ.
Người dẫn chương trình cũng há to mồm, hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Còn một sợi dây thừng nữa, đợi chút, tôi đi kéo họ đến đây.” Tích Niên xin lỗi, lại nhanh chóng xoay người đi vào hậu trường, một lúc sau lại kéo ra một dây hầu gái ngất xỉu.
‘Lạch cạch…’ Chiếc micro trên tay người dẫn chương trình rớt xuống đất.
Bên dưới sân khấu đã náo loạn: “Tiểu Hồng của tôi.”
“Tề Tề.”
“Hoan Hoan.”
Tất cả các người giàu có chen nhau đi lên, lao lên sân khấu để tìm kiếm hầu gái của mình trong hai bó dây thừng.
Còn Hạ Ngôn vẫn điềm tĩnh ngồi ở chiếc ghế bên dưới, một tay ôm má, đôi mắt xanh đang nhìn Cố Tích Niên trên sân khấu, lạnh như băng nhưng lại mang theo một nụ cười.
Người ngồi yên không nhúc nhích còn có Cung Nhược Hàn, anh ta thở dài: “Ra tay đúng là tàn nhẫn thật, uổng công tôi còn căn dặn cô ấy hãy chăm sóc Tiểu M nhà chúng tôi nhiều hơn, kết quả… Đúng là ra tay không nể tình mà!”
Cô nhóc họ Cố này đúng là cái gì cũng làm được.
Sau khi bất lực với cô nhóc thì Cung Nhược Hàn nở ra một nụ cười tinh nghịch nơi khóe miệng.
Người dẫn chương trình lúng túng đứng sang một bên.
Sau khi Tích Niên với Hạ Ngôn nhìn nhau hai giây thì bước tới, nhặt micro dưới đất lên vỗ vỗ rồi đưa lại cho người dẫn chương trình: “Tôi nghĩ họ sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn đâu, nhìn xem, có phải nên thông báo kết quả rồi không?”
Khóe miệng người dẫn chương trình co giật nhìn Cố Tích Niên, năm nào các cô hầu gái cũng đấu ngầm trong phòng chờ, nhưng chưa từng thấy tàn nhẫn như năm nay, rốt cuộc cô hầu gái này có lai lịch gì? Lại một mình xử lý hết toàn bộ người trong tích tắc! Đúng là không thể đắc tội được!
Nhận lấy micro: “Tôi, tôi tuyên bố, người chiến thắng của năm nay là… Cô hầu gái này! Chúc mừng!” Khi đang nói thì giơ tay của Tích Niên lên.
Một trận thi đấu bắt đầu vội vàng và kết thúc cũng vội vàng.
Tích Niên dễ dàng tiện tay đã giành được quán quân, không chút khách sáo.
Câu lạc bộ này rất lớn, ngoài cuộc thi đấu của ngày hôm nay ra, trong câu lạc bộ còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác, chẳng hạn như sòng bạc, quán bar, nhà hàng, quán cà phê, sảnh giải trí gì đó.
Có đủ mọi thứ.
Trong nhà hàng, Tích Niên ném thẳng chiếc cúp về phía Hạ Ngôn: “Thứ anh muốn, cầm lấy đi!”
“Hừ, cô đúng là không khiến người ta thất vọng.”
“Nhờ ơn của anh.” Tích Niên liếc nhìn một cái, thế này tốt biết bao, đánh nhanh thắng nhanh, anh tốt và tôi cũng tốt.
Thời gian là vàng, tại sao lại phải lãng phí nó vào một thứ giải trí nhàm chán này, lại còn xâm phạm nhân quyền.
Cung Nhược Hàn ngồi bên cạnh nhún vai: “Chao ôi, lần này thật nhàm chán, từ nơi xa xôi chạy đến đây, kết quả một chuyện đi tay không, hôm nay đã nói không đi đâu nữa mà, làm thế nào để giết thời gian đây.”
“Câu lạc bộ này có nhiều trò giải trí như vậy, anh vẫn không thể tìm được thứ để chơi sao?”
Cung Nhược Hàn một tay ôm má: “Còn có thứ gì thú vị hơn cô sao?” Anh ta mang theo ý cười nói.
Tích Niên trợn mắt với anh ta.
Cung Nhược Hàn đứng dậy: “Thôi đi, thôi đi, đúng là nhàm chán, tôi vẫn nên đi chơi vài ván bài.” Dứt lời, anh ta đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi nhà hàng.
Tích Niên và Hạ Ngôn vẫn ngồi ở đó.
Cô thắc mắc hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”
“Đi đâu?” Hạ Ngôn nở ra một nụ cười.
“Lẽ nào anh cũng muốn ở đây cả ngày sao?”
“Không phải một ngày, mà là một đêm.” Khóe miệng cong lên.
Tích Niên rùng mình, không khỏi nhớ đến chuyện vẫn chưa xong trong buổi sáng ngày hôm nay, trên mặt hiện lên một áng mây màu đỏ: “Anh không về thì tôi tự đi về.”
Dứt lời, cô đứng dậy định rời đi.
“Quay lại!” Anh ra lệnh.
Tích Niên dừng lại, tức giận quay lại nhìn Hạ Ngôn: “Anh muốn thế nào? Tôi cũng đã tham dự vào cuộc thi như anh mong muốn, anh muốn thắng, tôi cũng cho anh chiếc cúp rồi.”
“Hà…” Hạ Ngôn vươn tay ra kéo cô đến bên cạnh mình.
Anh buộc cô phải ngồi xuống, dựa vào vai của mình, anh nghiêng người qua nói bên tai cô: “Là một hầu gái, những gì cô nên làm cũng đã làm rồi, chỉ riêng chuyện ở trên giường vẫn chưa làm xong.”
Trong phút chốc khuôn mặt của Tích Niên lại nóng lên, tim đập loạn xạ: