Lam Tử Kiên cười: “Tổng giám đốc Hạ đúng là rộng lượng mà, rõ ràng là người của công ty đối địch mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”
“Tổng giám đốc Lam không phải cũng như vậy sao?”
Những lời đơn giản như vậy đã khiến cho Tích Niên ở một bên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra người ở trước mặt này với tập đoàn Ngải Âu của Hạ Ngôn là công ty đối địch? Xem ra thân phận không tầm thường.
Nếu có thể được xem là đối thủ thì chắc hẳn chính là một trong ba công ty hàng đầu ở Trung Quốc rồi nhỉ.
Đầu năm nay đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Những người làm Tổng giám đốc càng lúc càng trẻ, ai nấy cũng có ngoại hình khiến người khác thèm nhỏ dãi đến vậy, có còn muốn người ta sống không vậy?
Phù…
May mắn là cô tự cho rằng định lực của mình vẫn ổn, sẽ không vì sắc đẹp mà làm phản chạy sang công ty đối địch.
Tích Niên thầm gật đầu trong lòng, dù sao hiện giờ cô cũng được xem là một thành viên trong tập đoàn Ngải Âu, mặc dù đó không phải là chủ ý của cô.
Lam Tử Kiên luôn nở nụ cười trên môi, đôi mắt như vầng trăng khuyết: “Cuộc thi hầu gái lần này đúng là vô cùng ngoạn mục, bên cạnh Tổng giám đốc Hạ đúng là có rất nhiều người tài giỏi.”
“Như nhau.” Hạ Ngôn không hổ danh là vua kiệm lời.
Tuy là công ty đối địch, nhưng ít nhất hãy cho người ta thêm chút thể diện và phản bác vài câu chứ!
Đôi mắt của Lam Tử Kiên chậm rãi nhìn sang Cố Tích Niên ở bên cạnh.
Tích Niên sững sờ, tại sao anh ta lại đột nhiên nhìn sang cô chứ? Mỹ nam kế sao? Không có tác dụng đâu! Tích Niên lập tức quay đầu đi.
Nếu cô trúng mỹ nam kế thì e rằng cô đã quy phục dưới quần của Hạ Ngôn từ lâu rồi.
Đối mặt với khuôn mặt của Cố Tích Niên.
Lam Tử Kiên không có bất kỳ biểu hiện nào khác, độ cong của khóe miệng lớn hơn, sau khi liếc nhìn Cố Tích Niên thì ánh mắt của anh ta lại trở về trên người Hạ Ngôn: “Chơi một trò chơi nhé, thấy sao?”
“Trò chơi gì?”
“Vì trận đấu hôm nay kết thúc vội vàng như vậy, hay là chúng ta chơi tiếp đi.”
Hạ Ngôn mặt mày lạnh lùng, khóe miệng cũng nhếch lên một tia giễu cợt, đặt một tay lên bàn: “Anh muốn chơi như thế nào?”
Lam Tử Kiên một tay ôm má, nhẹ nhàng đặt lên cằm, dần biến thành hai tay nâng cằm: “Trò chơi trao đổi hầu gái.”
Tích Niên ở bên cạnh chỉ nghe thấy ‘trao đổi hầu gái’? Cái thứ nhàm chán như vậy, dù gì Hạ Ngôn cũng sẽ không có hứng thú với loại trò chơi này.
“Ồ? Nghe có vẻ rất thú vị đấy.” Hạ Ngôn cười.
Tích Niên sững sờ, không phải chứ? Tảng băng này lại có hứng thú với thứ khác ngoài hoạt động trên giường! Cô cau mày lại, ‘trao đổi hầu gái’ chẳng phải là muốn trao đổi cô với hầu gái của người đàn ông yêu nghiệt này sao? Cô liếc nhìn hầu gái bên cạnh người đàn ông yêu nghiệt…
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.
Hạ Ngôn có hứng thú, sẽ không phải vì nghe thấy trao đổi mà có hứng thú với hầu gái của người ta chứ? Suy cho cùng thì người đàn ông này cũng là động vật máu lạnh dùng thân dưới để suy nghĩ.
Lam Tử Kiên vẫn là nụ cười đó: “Vì Tổng giám đốc Hạ có hứng thú, vậy thì chúng ta thỏa thuận như vậy nhé.”
“Được thôi!” Anh sảng khoái đáp ứng, trên khuôn mặt lạnh như tảng băng hiện ra một nụ cười.
Không phải chứ, không phải chứ? Hạ Ngôn, anh chắc chắn là đang nói đùa đúng không? Vừa nãy bắt cô tham gia thi đấu, bây giờ thì muốn chơi trò trao đổi vật phẩm sao?
Anh cũng biết đùa lắm rồi đó!
Mà Hạ Ngôn cùng không thèm quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Tích Niên, cười lạnh lùng nói với Lam Tử Kiên: “Vậy cái hiệp nghị này của chúng ta có thời hạn trong bao nhiêu ngày?”
“Tôi sao cũng được.” Lam Tử Kiên nhún vai.
“Ba ngày.” Hạ Ngôn nói.
“Ba ngày thì ba ngày.” Dứt lời, Lam Tử Kiên đứng dậy nói với hầu gái bên cạnh: “Lisa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tổng giám đốc Hạ, đừng làm tôi mất mặt đấy.”
“Vâng, chủ nhân.” Cô hầu gái Lisa gật đầu.
Lam Tử Kiên nói: “Vậy thì Tổng giám đốc Hạ, chuyện bên này tôi cần căn dặn cũng đã căn dặn xong rồi, tôi đi ra ngoài trước đây.” Dứt lời, anh ta để