Đám người làm người nào người nấy cũng đều kinh ngạc nhìn mợ chủ này, nhất thời cũng không biết phải cảm thán kiểu gì.
Không có bật lửa mà lại dám hung hăng như vậy, đó là một loại sức mạnh xuất phát nội tâm.
Đôi mắt màu xanh dương nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi.
Người phụ nữ này cũng thật lớn gan, tính cách này thật khiến người ta phải nhìn với con mắt khác.
Nếu như cô ấy không phải bất kham như vậy, nếu như cô ấy không phải là con gái của người đó.
Có lẽ...!có lẽ...!
“Anh Hạ Ngôn” Trương Cảnh Nhi đầy vẻ đáng thương đi vào.
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Trương Cảnh Nhi.
Anh không nói nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn đám người làm một cái: “Những ai lúc nãy la hét hoặc trốn tránh thì kể từ hôm nay có thể cuốn gói được rồi.
Nơi này không cần những kẻ vô dụng”
"Cậu chủ..." Gần một nửa đám người làm đều quỳ xuống.
“Cút” Anh lạnh lùng nói rồi đi về phía sân nhà.
Trương Cảnh Nhi thận trọng đi theo phía sau anh.
Hạ Ngôn chỉ bảo đám người làm cút đi, vậy chắc không liên quan gì đến cô, dù sao anh cũng chưa nói gì với cô.
Cổ Tích Niên tắm xong lại vội vã muốn ra ngoài.
“Trời đã tối rồi, cô còn định đi đâu?” Chỉ vừa đi qua phòng khách, cô đã bị Hạ Ngôn cản đường phía trước.
"Đương nhiên là đi giải quyết chuyện này.
Thời hạn ba ngày anh cho tôi cũng sắp hết rồi.
Tất nhiên là tôi cũng muốn vì mắt của mình mà bỏ ra chút công sức.
Yên tâm đi...!Tôi chưa hèn đến mức ôm đồ bỏ trốn đâu.”
Rủi như không tìm thấy bằng chứng thì cô mới hèn một chút mà ôm đồ bỏ trốn sau.
Dẫu sao thì giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Hạ Ngôn vừa cười nhạt thì Tích Niên đã nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.
“Xin lỗi nha Tiểu Quy, để cậu chờ lâu.
Vì xảy ra chút chuyện nên tớ đến muộn” Cổ Tích Niên
nói.
"Không sao, Trương Cảnh Nhi đâu? Cậu không đưa cậu ấy đi cùng sao?" Trương Tiểu Quy hơi tức giận nói.
"Được rồi mà.
Chúng ta phải đi làm việc mà."
"Tớ thật sự không ngờ cậu ấy lại làm ra chuyện này.
Tích Niên, nếu không phải do cậu nói thì có đánh chết tớ cũng không tin.
Cảnh Nhi...!Cảnh Nhi...!Tớ phải đánh cậu ấy một trận, phải đánh một trận.
Trước đây cậu tốt với cậu ấy như vậy, thế mà cậu ấy lại làm như thế!”
Trương Tiểu Quy cảm thấy bất bình thay cho CÔ.
Gia cảnh của Trương Cảnh Nhi cũng tương đổi khó khăn, Tích Niên đối với Cảnh Nhi phải gọi là tốt hết chỗ nói.
"Tớ đã nghĩ thông suốt rồi Tiểu Quy, cậu cũng nghĩ thoáng đi một chút.
Đi thôi, không thì không kịp đầu.
Tớ thực sự không muốn mất đi đôi mắt đầu."
Cố Tích Niên thản nhiên nói, miệng cũng nở nụ cười.
Cô cười vì không muốn Tiểu Quy cũng buồn bã đau lòng chung với mình.
Quên đi một tình bạn mình đã từng trân trọng thật sự rất đau khổ, nhưng cô phải quên nó đi thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong nháy mắt, trời tối rồi lại sáng.
Cổ Tích Niên cả đêm không về.
Ở nhà Hạ Ngôn, hôm qua vừa đuổi một đám người làm hôm nay lại có một nhóm người mới đến.
Sáng sớm, Hạ Ngôn và Trương Cảnh Nhi đã dùng xong bữa sáng.
"Anh Hạ Ngôn, em nghe nói tôi qua Tích Niên ra ngoài mà đến giờ vẫn chưa về.
Buổi tối cô ấy không về nhà như vậy thực sự ổn chứ?" Trương Cảnh Nhi ngây thơ hỏi, mắt khẽ chớp như sóng nước lăn tăn.
"Cô thấy ổn không?"
"Không ổn, đương nhiên là không ổn rồi.
Nói thế nào thì cô