Hạ Ngôn không đẩy Trương Cảnh Nhi ra mà chỉ quay lại nhìn Cổ Tích Niên lần nữa.
Tích Niên rất bình thản rút ra một tờ giấy: "Đây là lịch sử cuộc gọi và thời gian cuộc gọi ở điện thoại của tôi.
Những cái trên đây đều là từ điện thoại di động của cô gọi đến, có thể dùng nó để đối chiếu thời gian.
Hạ Ngôn, anh có thể hỏi lại người làm trong nhà xem có đúng vào khoảng thời gian này tôi đã vội vã ra ngoài không."
"Là giả! Là giả! Cái này hoàn toàn không phải bằng chứng gì cả!"
Trương Cảnh Nhi hét lên.
Lúc này, người đàn ông sau lưng Tích Niên mới lễ phép xin nói: "Đám anh em chúng tôi làm việc cho người ta cũng có thói quen ghi âm lại, cho nên..."
Người đàn ông lấy ra một chiếc điện thoại.
Sau đó vội vàng mở máy ghi âm lên: “Yên tâm đi.
Tôi chỉ nhờ các người chọc phá Cổ Tích Niên thôi, không làm gì quá đáng cả.
Còn nếu các người muốn ôm hôn gì đó thì tùy các người”
"Cô có thể đưa bao nhiêu?"
“Chắc chắn sẽ không ít.”
Đó là đoạn ghi âm trong điện thoại.
"Tắt đi.
Anh có thể đi rồi." Tích Niên bình thản nói.
Người đàn ông tắt đoạn ghi âm, sau đó lại vâng dạ quay người rời đi.
"Không...!đoạn ghi âm này cũng là do máy tính làm ra.
Anh Hạ Ngôn, anh phải tin em, sao em có thể làm ra chuyện này được chứ? Em không hại Tích Niên, hơn nữa em thật lòng rất yêu anh.”
Trương Cảnh Nhi túm lấy áo Hạ Ngôn, cả người đã gục trong lòng anh.
“Chờ đã! Cảnh Nhi, cô vừa mới nói cái gì? Cô yêu Hạ Ngôn?” Tích Niên hỏi.
Người phụ nữ này lại muốn chơi trò gì vậy? Đôi mắt màu xanh dương nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Trương Cảnh Nhi ưỡn ngực, ngẩng đầu lên đáp: “Đúng, tôi yêu anh ấy, tôi thật lòng thích anh ấy.
Cổ Tích Niên, cô đừng giở những thủ đoạn này ra nữa, tình cảm giữa tôi và anh Hạ sẽ không bị cô phá hoại dễ dàng như vậy đâu.”
“Ha ha, nhưng Cảnh Nhi à, Hạ Ngôn là chồng của tôi, người phá hoại tình cảm của người khác là cô.
Bây giờ cô nói mấy lời này, không cảm thấy mình đang đảo khách thành chủ à?”
“Vậy thì sao? Tình cảm của chúng tôi là...!trải nghiệm, có được, sống chung...” Lời nói kiêu ngạo của Trương Cảnh Nhi đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn người đang bước vào cửa.
Ngay khi cô ta nói ra những lời đó, có một người đàn ông trung niên từ ngoài đi vào.
“Bố..” Trương Cảnh Nhi run rẩy gọi, cơ thể vốn đang tựa vào lòng Hạ Ngôn đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“Bác trai cũng nghe rồi đó, chứng minh những lời con nói không phải là đang nói dối.
Chuyện này con tin bác biết xử lý thế nào.” Cố Tích Niên lịch sự nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Bố Trương tức giận đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt thật lớn lao nhanh về phía Trương Cảnh Nhi: “Đứa con gái bất hiếu này, học cái gì không học lại ở bên ngoài bày ra mấy thủ đoạn này! Mày mới bao nhiêu tuổi mà đã học cách tự chà đạp chính mình?”
2f
“Bố, bố ơi, không phải như vậy đâu.
Bố hãy nghe con giải thích!” Trương Cảnh Nhi sợ hãi lại lên.
“Giải thích? Tao nghe hết rồi.
Cải thể diện già của tao bị mày làm mất sạch cả rồi! Tích Niên đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, thế mà mày lại đi dụ dỗ chồng người ta.
Mày quả thật chẳng biết nhục là gì, để xem lát về nhà tao sẽ trừng phạt mày như thế nào!”
Ba Trương nắm tay Trương Cảnh Nhi, gần như vừa lôi vừa kéo cô ta ra ngoài.
“Hu hu, bố ơi...!Con sai rồi, con biết lỗi rồi” Trương Cảnh Nhi khóc lóc.
Bố Trương tức giận kéo con gái đi, khi đi ngang qua người Cổ Tích Niên thì hơi ngừng bước: “Tích Niên à, là con gái nhà chúng tôi có lỗi với con.
Con bé làm ra mấy chuyện mất mặt này, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó thật đàng hoàng.
Phải để con bé nhớ kỹ bài học lần này, sau này nó sẽ không dám làm bậy nữa! Con bé chết tiệt, còn chưa chịu nói xin lỗi người ta!”
“Không muốn!”
Bố Trương trừng mắt liếc nhìn Trương Cảnh Nhi.
“Xin, xin lỗi, tôi sai rồi.
Tích Niên, sau này tôi sẽ không dám nữa! Nếu tôi còn tái phạm thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Rõ ràng Trương Cảnh Nhi vô cùng sợ bố mình, cô ta nghẹn ngào nói.
Bố Trương hừ một tiếng: “Hừ, lát về sẽ xử lý mày!” Ông ta ngừng một chút rồi nhìn về phía Tích Niên:
“Tích Niên, chuyện này mong con đừng đồn ra ngoài, tương lai con bé còn dài, sau này còn phải học đại học nữa”
“Xin bác trai cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.
Bác cũng nên uống ít rượu lại nhé!”
“Ừ, cảm, cảm ơn con” Bố Trương kéo mạnh đứa con gái đang khóc lớn đi ra ngoài.
Bố con họ đi rồi, căn phòng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Cố Tích Niên mới đi về phía Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, anh thông minh như vậy, tin chắc tôi chẳng cần giải thích thêm về chuyện mấy bức ảnh đâu nhỉ? Chuyện ngày hôm đó, tôi không làm!”
Hạ Ngôn nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Dễ dàng bỏ qua cho Trương Cảnh Nhi như vậy, đúng là một người