Cổ Tích Niên tỉnh lại thì thấy bản thân đang trong một căn phòng tối đen, đầu rất đau, cô nâng tay khẽ xoa chỗ bị đánh, nơi đó đã sưng lên một cục to rồi.
Đây là đâu?
Tách
Đèn trong phòng chợt sáng lên, Cổ Tích Niên vô thức nâng tay che mắt, ánh sáng bất ngờ đâm đau mắt cô, rất khó chịu.
"Khà khà...!ha haha...!Mợ Hạ, lâu rồi không gặp nha!" Một giọng nói hùng hồn đầy nam tính vang lên.
Sau khi quen với ánh sáng, Cổ Tích Niên từ từ thả tay xuống, nhìn sang phía người vừa nói, thấy đối phương là một gã đàn ông béo múp.
"Là anh!"
Đây chẳng phải chính là người cầm bình xăng đe dọa ở nhà Hạ Ngôn hôm đó sao? Sao lại là anh ta?
Gã béo đi tới: "Không ngờ đúng không? Mới từ biệt không lâu chúng ta đã lại gặp mặt, hừ!"
"Anh muốn làm gì?"
"Làm gì ấy à? Hạ Ngôn hủy hoại công ty của tao, mày cho là tao từ bỏ đơn giản như thế à? Nếu nó không chịu trả công ty cho tao thì tao sẽ khiến nó cửa nát nhà tan! Bắt đầu chính là cô đấy, mợ Hạ!"
Cố Tích Niên nuốt khan một ngụm nước miếng, tự cấu mạnh vào đùi cô làm bản thân bình tĩnh: "Anh muốn bắt tôi để uy hiếp Hạ Ngôn trả công ty lại cho anh sao? Hành vi của anh là bắt cóc!"
"Hừ, bắt cóc thì sao? Cô vẫn nên cầu xin năn nỉ ông chồng nhà cô đến cứu
mình đi!" Gã béo ném thẳng một chiếc điện thoại đến trước mặt Cổ Tích Niên, ý bảo cô gọi cho Hạ