Một cái tát rơi trên mặt Cổ Tích Niên.
"Hừ! Ông đây không tin.
Từ giờ trở đi, cứ một tiếng tao sẽ lột một món đồ trên người mày.
Chờ quần áo mày không còn mà Hạ Ngôn chưa đến thì bên ngoài tạo có mười mấy anh em đấy!"
"Vô liêm sỉ!" Cố Tích Niên ôm mặt.
"Mạnh miệng! Giờ ông mày phải lột một thứ trên người mày!"
"A...!Đừng, đừng, không được!"
Mặc cho cô thét chói tai hay giãy dụa, nhưng cô bị vây vào thế bị động, hoàn toàn không dư lực phản kháng.
Quần áo tựa như trang giấy bị gã béo xé roẹt xuống.
Gã béo đứng lên, say mê nhìn cô: "Ánh mắt Hạ Ngôn khá đấy nhỉ! Trời ạ, thì ra không phải chỉ có mặt đẹp mà cơ thể cũng rất mê người, làn da còn rất nhẵn nhụi nữa chứ."
Cổ Tích Niên cuộn mình dưới sàn, hai tay vòng chặt che ngực: "Để tiện!"
Gã béo chỉ cười háo sắc...!
Thời gian từng chút trôi qua, Cố Tích Niên không mặc áo, chỉ cảm thấy rất lạnh.
"Một tiếng qua rồi, nên cởi chỗ nào đây nhỉ?" Gã béo gõ nhẹ đồng hồ trên cổ tay mình.
"Anh đừng đến đây...!đừng đến đây..." Cố Tích Niên lùi lại, nhưng làm thế nào cũng không tránh được cơ thể to lớn của gã béo áp tới.
Cảm giác ghê tởm từ tim gan cuồn cuộn tác động lên dạ dày của cô.
Trước đây, lúc Hạ Ngôn dùng sức mạnh cưỡng ép cô thì cùng lắm cô chỉ cảm thấy tức giận và chán ghét thôi.
Lúc này hoàn toàn là ghê tởm.
Mỗi tấc da bị đối phương chạm vào đều sởn gai ốc, kinh tởm lợm giọng.
Cơ thể cuộn tròn của Cố Tích Niên run lên bần bật, cô đã không thể giữ bình tĩnh thêm nữa.
Cô gần như có thể nghe được tiếng thời gian dần trôi, thời gian nháy mắt trôi qua trong nỗi sợ hã của côi.
Không...!Cô sợ đôi bàn tay béo ngậy kia