"Ừm...!bé cưng, giờ anh đây sẽ khiến cưng thoải mái!" Lý béo gầm khẽ, đang định hôn xuống thì có tiếng vặn cửa lách cách vang lên...!
cửa phòng bất chợt bị người mở ra.
Lý béo nằm trên người Cố Tích Niên dừng động tác, bị người đánh gãy hưng phấn làm anh ta bực bội quay đầu mắng: "Thằng ranh khốn nạn nào lại vào đúng lúc này hả?"
Cố Tích Niên há miệng thở dốc, cảm giác như đạt được giải thoát vậy.
Cô không quan tâm người mở cửa là ai, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi người đàn ông đang đè nặng mình.
"Hừ, xem ra tao đến không đúng lúc nhỉ!" Người ngoài cửa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp.
"Hạ Ngôn!" Lý béo lập tức buông Cổ Tích Niên đứng lên, kéo quần vừa cởi xuống lên: "Hừ, tao biết mày sẽ đến mà!"
Hạ Ngôn? Nghe đến cái tên này, Cổ Tích Niên phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn phía cửa.
Người ở cửa có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt màu đại dương sâu thẳm, gương mặt tuấn tú đẹp như được điêu khắc mà thành.
Đôi mắt màu xanh dương của Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô gái đang nằm úp sấp trên mặt đất, thấy cơ thể cô trống trơn không mảnh vải che thân thì đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Lý béo khinh thường nói: "Hạ Ngôn, coi như mày may đấy, ông mày còn chưa kịp chơi vợ mày đâu.
Hợp đồng đã ký chưa? Trả công ty cho tao thì tạo lập tức thả vợ mày ngay."
Hạ Ngôn hừ lạnh: "Thế à? Thì ra mày chưa kịp làm gì hả? Xem ra tạo đến sớm quá rồi!"
Dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Gương mặt vừa nở rộ vui sướng của Cố Tích Niên cứng đờ ra.
Cô cho rằng mình nghe lầm, nhưng thấy anh xoay người rời đi mới biết đều là thật sự.
Lý béo cũng sửng sốt, một hồi lâu không kịp phản ứng: "Hạ Ngôn! Mày có ý gì hả?"
Hạ Ngôn không đếm xỉa gì đến Lý béo, khóe mắt xanh biếc liếc nhìn cô gái dưới sàn, môi