Chỉ nghe một tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Đoàng
Cố Tích Niên giật mình đờ ra, mà Lý béo đang ôm cô cũng cứng người.
Nhưng sau đó...!
Lý béo buông lỏng đôi tay đang ôm cô ra, cơ thể to lớn ngã khụy như không có giá xương chống đỡ vậy.
Cổ Tích Niên chớp mắt, trong thoáng chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cụp mắt nhìn về phía gã béo, lại thấy trên đầu ông ta nhiều ra một lỗ máu!
Cô ngước nhìn Hạ Ngôn lần nữa, thấy được tay anh nhiều ra một khẩu súng lục đen bóng.
"Chết...!chết rồi..." Hai chân cô run rẩy như muốn nhũn ra, tim đập nhanh vô cùng, vừa xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Ngôn nổ súng giết người ư?
Hạ Ngôn lạnh lùng cất súng, đi về phía Cố Tích Niên: "Cái tật mạnh miệng của cô phải chữa sớm đi thì hơn."
Hạ Ngôn nói gì vậy? Cô không nghe thấy gì cả, trong đầu chỉ vắng đi vắng lại tiếng súng vừa rồi.
Thấy Hạ Ngôn bước tới gần, đôi chân mềm nhũn của cô vô thức lùi lại một bước.
Thấy anh tiến tới ngày càng gần, cô chợt mất trọng tâm ngã ngửa về phía sau, phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cũng không ngã xuống sàn.
"Trốn cái gì mà trốn!" Giọng nói lạnh bằng vang lên bên tai cô.
Cổ Tích Niên mở bừng mắt, thấy bản thân đã bị vây trong lòng anh, cô chột dạ nói: "Anh có..."
Hạ Ngôn cũng không trả lời cô, chỉ cởi áo khoác phủ lên cơ thể trơn nhẵn của cô, ôm ngang cô lên: "Nên về nhà rồi."
Người lạnh lùng như anh lại hiếm khi lộ ra giọng nói ấm áp như vậy.
Cố Tích Niên rõ ràng rất sợ hãi, nhưng nghe lời này không hiểu sao lại an tâm xuống.
Chờ Hạ Ngôn ôm cô ra khỏi phòng,