"Lo cho mình trước rồi hẵng lo cho người khác." Hạ Ngôn lãnh đạm nói, giọng lạnh lùng như như băng trên núi vậy.
Cố Tích Niên sững sờ nắm chiếc chăn mỏng trên người.
Tuy thía độ vẫn lạnh như băng, nhưng hình như...!có tốt với cô hơn một chút thì phải? Là ảo giác chăng?
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trên đường.
Hạ Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô một cái nào.
Hai người đều im lặng.
Sau khi xe đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi tổ chức tiệc.
Cửa xe được người gác cửa mở ra, Tích Niên và Hạ Ngôn cùng xuống xe, trước mắt là khung cảnh xa hoa lộng lẫy.
Cô gần như có thể thấy được hội trường buổi tiệc này xa xỉ cỡ nào.
Trong sảnh lớn, các bà lớn, cô chủ hào môn ăn mặc sang trọng và những người đàn ông mặc âu phục đi giày da bóng loáng đi lại khắp nơi.
Thức ăn ngon, hoa tươi, người đẹp, những nhân vật nổi tiếng, các chủ tịch cấp cao tinh anh của giới thương mại, toàn bộ hội tụ lại khiến buổi tiệc này có vẻ càng cao lớn.
Tiếng nhạc đệm du dương, trầm bổng của hơn mấy chục tay đàn vi-ô-lông hòa cùng tiếng piano của người đàn ông nho nhã mặc áo đuôi én.
Tất cả mọi thứ đều trường hiển thân phận cao quý của những người ở nơi này.
Cố Tích Niên cũng đã từng đi theo bố tham gia rất nhiều bữa tiệc của các nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại.
Cô đã sớm quen thuộc với kiểu hình mấy bữa tiệc thế này rồi.
Nhưng lần này cô cũng có thể nhìn ra được bữa tiệc này không hề đơn giản.
Tuyệt đối không phải một bữa tiệc bình thường.
"Tổng Giám đốc Hạ, cuối cùng anh cũng đến, bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi đó." Hai người vừa bước vào sảnh tiệc chưa được bao lâu đã thấy có một đám người cầm ly rượu vang đi tới.
Hạ Ngôn nhanh chóng bị đám người vây lại, bắt đầu anh một câu tôi một lời trò chuyện.
Cố Tích Niên không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Hạ Ngôn.
Cô biết mình đến tham gia bữa tiệc này chỉ với thân phận làm cảnh mà thôi, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan đến cô.
"Úi chà, cô gái này thật xinh đẹp! Cô là bé cưng mới của Tổng Giám đốc