"Ôi trời, gì vậy chứ, làm gái còn muốn lập đền thờ trinh sao? Loại phụ nữ như cô cũng chỉ có thể mượn chút âm mưu thủ đoạn mới có thể trở thành...tình nhân của Tổng Giám đốc Hạ chứ gì!" Trương Manh khinh thường nói.
Trong bữa tiệc tối, mọi người đang nói chuyện riêng, không ai chú ý tới Cố Tích Niên và Trương Manh.
Bởi vì âm lượng của họ không lớn, mới nhìn chỉ giống như đang trò chuyện bình thường, hơn nữa họ đã không còn thu hút sự chú ý của mọi người nữa.
Đối mặt với Trương Manh đang ghen bừng bừng, Cổ Tích Niên biết rằng có nói thêm cũng vô ích.
Cô không muốn quan tâm quá nhiều đến những kẻ cứ thích bới lông tìm vết như thế này, vì vậy cô từ từ quay đầu, không thèm để ý đến Trương Mạnh nữa.
“Sao hả? Cô nghĩ là không thèm để ý đến tôi là được à? Hừ, loại tình nhân như cô cũng xứng đáng tham gia bữa tiệc đẳng cấp này sao? Mặc bộ váy đắt tiền, đeo ngọc ngà châu báu, trang điểm một chút thì nghĩ rằng quạ đen có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được hả? Ai da, dạo này thật sự là loại người nào cũng có hết.”
Thấy cô không nói gì, Trương Manh càng mỉa mai không e dè chút nào.
Tích Niên nhìn qua chỗ khác, vẫn không thèm để ý đến cô ta.
Trương Mạnh nhíu mày.
Làm gì vậy? Có phải người phụ nữ này cho dù là nước hay lửa đều không ảnh hưởng đến cô không? Rõ ràng là rác rưởi mà lại giả bộ ra dáng một cô chủ cao quý.
Tưởng rằng mặc long bào thái tử là có thể thành thái tử được sao?
“Cắt! Giả bộ cái gì chứ? Lúc kêu tên đàn ông, không biết là lả lơi tới cỡ nào.
Thật không biết là loại bố mẹ rác rưởi gì mà lại sinh ra một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô.”
“Cô Trương, cô không biết nói đến bố mẹ người khác là điều đáng xấu hổ sao?” Cô tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện người khác nhục mạ bố mẹ mình.
Đây là giới hạn của cô.
“Sao hả? Tôi nói vậy thì cô làm gì được? Bố mẹ