“Vâng.
Cảm ơn anh.” Cô xoay người đi về một hướng khác.
Cô cứ đi về phía trước, đi mãi đi mãi, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh ấy, cô mới rã rời ngồi xổm xuống đất.
Về nhà? Cô còn có nhà để về sao? Nếu thật sự trở về, chẳng phải vẫn bị người đàn ông tàn nhẫn đó đưa đến một câu lạc bộ đêm khác sao?
Như vậy thì cô còn có thể đi đâu đây? Cô không muốn lại liên luỵ đến Thẩm Thừa Quang, phần ân tình này của anh ấy cô đã không thể nào đền đáp rồi.
Nhưng bây giờ cô nên đi đâu đây?
Ngồi dựa vào cây đèn đường, cô thảm hại như một chú mèo con bị người ta bỏ rơi.
Mà bên kia, Thẩm Thừa Quang lái xe thẳng đến trước cửa nhà Hạ Ngôn!
“Thưa ngài, bây giờ là một giờ sáng.
Cậu chủ của chúng tôi đã ngủ rồi, thật sự không thể gặp khách.” Cô người làm bên ngoài ngăn lại.
“Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải gặp được Hạ Ngôn.
Nếu không muốn tôi xông vào thì hai cô hãy lên thông báo đi.” Thẩm Thừa Quang lịch thiệp nói, mỗi chữ đều vô cùng kiên định.
Cô tuyệt đối sẽ không về nhà, sao anh ấy có thể không quan tâm đến cô được?
“Việc này...” Cô người làm cũng khó xử.
Lúc này, một cô người làm khác chạy đến, hai người nói nhỏ với nhau vài câu.
Cô ta lập tức thay đổi thái độ: “Ngài Thẩm, mời vào.”
Đi qua khoảng sân rộng, màn đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, như thể đang ẩn chứa bão táp chực chờ ập den!
Vào phòng khách, nơi này mở đèn sáng rực.
Hạ Ngôn ngồi trên sô pha, trong tay cầm điếu thuốc, đôi
mắt màu xanh dương chậm rãi nhìn sang: “Quả là một vị khách hiếm gặp! Không ngờ anh Thẩm lại đến chỗ tôi lúc nửa đêm thế này”
“Đêm khuya mà còn đến thăm, làm phiền anh rồi." Thẩm Thừa Quang đi về phía ghế sô pha.
“Không có gì, mời ngồi.”
Anh ấy bình tĩnh ngồi xuống đối diện anh.
Phòng khách trông như đang rất hoà hợp nhưng đã lặng lẽ nổi gió lốc từ lâu.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm vào nhau giữa không trung đầu cất giấu những cảm xúc dữ dội.
Một luồng khí mạnh mẽ khó hiểu lơ lửng giữa bọn họ, rõ ràng chỉ nói vài câu bình thường mà lại khiến cho không khí lạnh đến cực độ.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn: