“À, hoả ra lý do Tổng giám đốc Hạ đưa Tích Niên đến câu lạc bộ đêm là vì chuyện hôm nay.” Anh ấy cười nhạt, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nói cho cùng thì mọi thứ đều là do Tổng giám Hạ mà ra!”
“Ô? Trách tôi sao? Anh cười giễu cợt.
“Nếu không phải vì Tổng giám đốc Hạ thì sao Trương Manh lại đi tìm Tích Niên gây phiền toái chứ? Thế thì cô ấy cũng sẽ không bị nhục nhã trong lễ khai giảng trước mặt toàn trường, cũng sẽ không bị Trương Manh dùng cách hạ đẳng để đối phó, bỏ thuốc cô ấy!” Từng câu từng chữ của Thẩm Thừa Quang như chém định chặt sắt.
Sau buổi lễ khai giảng, anh ấy đã điều tra xem tại sao cô ta cứ luôn làm khó có nên mới biết được trong bữa tiệc hôm đó, cô đã xung đột với cô ta.
“Anh Viêm thật đúng là đặc biệt chiếu cố Tích Niên nhà tôi.” Hạ Ngôn mỉm cười nói, dường như vẫn không bị mấy lời Thẩm Thừa Quang vừa nói lay động.
“Mấy năm nay tôi nhìn cô ấy trưởng thành, làm sao có thể không quan tâm? Nói thật thì tôi từng hạ quyết tâm cưới cô ấy, nhưng lại bỏ lỡ đầy tiếc nuối.
Tôi không định từ bỏ nhưng lại bị cô ấy cự tuyệt hết lần này đến lần khác.
Lí do là vì cô ấy đã là người nhà họ Hạ.
Tích Niên không hề xấu xa, cô ấy là một cô gái tốt.
Cô ấy có niềm kiêu hãnh từ trong xương tủy và là độc nhất vô nhị.
Nếu Tổng giám đốc Hạ không trân trọng thì xin hãy buông tha cho cô ấy! ắt sẽ có người đối xử với cô ấy tốt hơn!” Anh ấy mỉm cười nói, trong mắt có sự thù địch rõ ràng.
Nếu như cô không đau khổ cầu xin thì sao anh ấy nỡ buông tay cô được.
Hạ Ngôn nheo mắt, sự lạnh lùng trong mắt như từng mũi tên bắn ra: “Anh Thẩm nghĩ nhiều rồi.
Nếu cô ấy đã gả cho tôi thì tôi sẽ không buông tay.”
“Vậy thì mong Tổng giám đốc Hạ đối xử chân thành với cô ấy.
Việc hôm nay tôi tin chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu lần sau còn có chuyện như vậy nữa thì cho dù dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ cướp cô ấy khỏi anh!” Anh ấy nói rồi đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị thể hiện thái độ kiên định tuyệt đối: “Cũng đã khuya rồi.
Tôi không quấy rầy nữa.”
Con ngươi lạnh lẽo của Hạ Ngôn vẫn lãnh đạm, không hề lo lắng chút nào: “Không tiễn.”
Khi Thẩm Thừa Quang sắp ra khỏi phòng khách, anh ấy đột nhiên dừng bước, xoay đầu nói: “Nếu Tổng giám đốc Họ có thể đáp ứng với tôi rằng sẽ đối xử với Tích Niên thật tốt, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống cô ấy