Anh cười khẽ, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Chỉ một lúc sau, người làm bưng canh gừng đến.
Cô nhíu mày đầy ngờ vực, là ai sai người làm vậy? Chẳng lẽ là Hạ Ngôn sao?
“Tích Niên...” Cửa phòng bất chợt mở ra thêm một lần nữa.
Một bóng dáng nhỏ bé đi vào.
“Khả Doanh?”
“Là em.” Cô ấy cúi đầu như một đứa nhỏ có lỗi: “Chuyện của chị là em và anh đã hiểu lầm chị.
Tính anh em lạnh lùng, không giỏi ăn nói.
Anh ấy nhất định sẽ không xin lỗi chị, nhưng em sẽ xin lỗi! Mọi chuyện đều là do em dựng nên.
Em thật sự xin lỗi vì đã vu khống chị.
Chị có thể đánh em, có thể mắng em.
Nhưng mà chị đừng giận anh trai em nữa được không?”
Cố Tích Niên không nói gì, chỉ im lặng mà thôi.
Cô ấy nói tiếp: “Em đã biết là Trương Manh hại chị rồi.
Xin lỗi chị nhiều lắm, là do em suy bụng ta ra bụng người, vu khống người tốt.
Chị dâu, chị muốn sao cũng được hết.”
Nói rồi, cô ấy rút ra một con dao đưa cho cô.
“Cô đưa dao cho tôi làm gì?”
“Em biết cảm giác bị hãm hại là thế nào.
Cảm giác như thể da thịt bị một con dao nhỏ cứa vào, sẽ để lại một vết sẹo.
Vết sẹo trong tim này không thể nào bù đắp nổi, chỉ có thể dùng vết sẹo ngoài da để bù lại.
Chị đâm em chết em cũng cam tâm tình nguyện.” Hạ Khả Doanh nói vô cùng nghiêm túc, không hề có nửa điểm đùa cợt.
“Tôi sẽ không trách cô, cũng sẽ không đánh cô.
Cô đi đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ thôi.”
“Tích Niên...!Chị không chịu tha thứ cho em sao?”
“Tôi chưa từng hận cô thì lấy gì mà tha thứ? Cảnh tượng như vậy ai mà nhìn thấy đều sẽ hiểu lầm thôi.
Cô không có lỗi.” Cô chưa bao giờ thấy hận Hạ Khả Doanh Chuyện này vốn không có liên quan gì đến cô ấy cả, cô chỉ căm hận sự vô tình của Hạ Ngôn mà thôi.
“Vâng ạ.
Vậy chị ngủ trước đi.” Cô ấy chỉ đành phải rời đi.
Hôm sau, thời sự không ngừng đưa tin nhà họ Trương phá sản, công ty con bị tập đoàn Hạ thị thu mua, nguyên nhân thì không ai biết cả.
Trong mắt người ngoài có lẽ ai cũng tưởng rằng ông trùm thương nghiệp này đang chơi đùa, chứ đâu ai biết được ông trùm đã thật sự nổi giận.
Hạ Khả Doanh đã ra ngoài từ sáng sớm lại vội vã về nhà, cả người đầy máu xộc vào phòng Hạ Ngôn: “Anh, anh nhanh thu dọn tình huống rối rắm này giúp em với.”
Hạ Ngôn cũng chỉ là