Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cô lên bằng một tay, túm lấy cô đi về phía chiếc xe đậu ven đường rồi nhét cô vào đó.
“Hạ Ngôn, anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Im lặng một chút đi!”
“Anh còn chưa từ bỏ ý định đưa tôi vào câu lạc bộ đêm sao? Đưa vợ mình vào nơi đó, anh không cảm thấy...”
“Câm miệng!” Anh vô tình quát.
“Hừ! Nếu anh không thẹn với lương tâm thì sao lại sợ tôi nói chứ?” Cô tức giận quay phắt đầu đi, muốn tự mình mở cửa xuống xe.
Tay cô vừa chạm vào tay nắm.
Vèo...! Chiếc xe phóng lên phía trước như tên lửa.
Cô hoảng hồn, nếu cô mở cửa xe ra nhanh một chút thôi thì cả người cô đã văng ra khỏi xe rồi.
Cái tên đàn ông máu lạnh này!
“Hạ Ngôn, dừng xe!”
“Tích Niên, cô có thể khiến cho người thừa kế của nhà họ Thẩm đích thân đến câu lạc bộ đếm đưa có ra ngoài.
Thật có bản lĩnh đó!” Anh nheo mắt, trong mắt không còn lạnh lẽo nữa mà lại ngổn ngang cám
xúc.
Cô hơi cứng họng, quả nhiên tú bà cái gì cũng nói cả rồi, nhưng đó lại là sự thật.
Cô không muốn biện hộ gì cả.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, cô không nói gì nữa, anh cũng không nói.
Xe chạy như bay, một đường về thẳng nhà họ Hạ.
Cô nhìn căn biệt thự to lớn, anh không đưa cô đến câu lạc bộ đêm nữa ư? Sao lại đưa cô về đây? Cô chạy trốn khỏi đó lẽ ra anh phải tức giận mới đúng chứ.
“Xuống xe.” Hạ Ngôn đã xuống xe, lạnh lùng đứng cạnh xe dán mắt vào người cô.
Cô vẫn không nói gì, chỉ bình thản mở cửa xuống xe: "Tôi xuống xe rồi, bây giờ thì sao?”
“Vào nhà.” Giọng anh đều đều, từ ngữ lạnh nhạt khiến cho màn đêm lạnh hơn.
“Hạ Ngôn, anh cho rằng tôi là thứ gì? Muốn đưa tôi đi thì đi, muốn cho tôi về thì về? Ha...!Thật nực cười
mà.” Cô bất đắc dĩ bật cười, quay người bỏ đi.
Có lẽ, cô sẽ không còn nơi để về, nhưng vẫn tốt hơn là ở
trong chốn địa ngục này.
Cô đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi, cũng hận anh thấu xương.
Hạ Ngôn, tôi có tim, cũng có lòng tự trọng của mình.
Mà anh lại xem tôi như