“Anh nên mặc quần áo vào đi.” Cô khẽ chau mày, cô không quen nhìn anh như vậy.
Đối với cô mà nói, dù đã là vợ chồng thì anh cũng chỉ là người đàn ông cô vừa mới quen được hai mươi ngày thôi.
“Được thôi, cô mặc giúp tôi đi.”
“Hả?” Tích Niên ngước mắt nhìn: “Anh không thể tự mặc được sao?”
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô: "Cô có mặc giúp tôi không?”
“Không mặc!” Cô gả cho anh cũng đâu có nghĩa là làm người hầu cho anh.
Vả lại trong nhà có rất nhiều cô người làm, còn cần tới cô phục vụ anh sao?
“Ha..” Anh cười một cách tối nghĩa, gương mặt lạnh lùng: “Được, không mặc thì không mặc.” Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân mở rộng.
Chiếc khăn trắng lớn dưới thắt lưng che đi nơi riêng tư nhất.
“Ý tôi là, tôi không giúp anh mặc nhưng tự anh có thể mặc được mà!” Cô bức bối nhìn anh ngồi bên cạnh mình.
Đôi mắt lam trở nên lạnh lẽo, anh đổi chủ đề: “Không phải cô muốn bôi thuốc cho tôi sao?”
Lời nói của anh khiến Tích Niên sực nhớ ra, cô lập tức nói: “Tôi thấy vết thương của anh.” Haiz, thôi bỏ đi, dù gì anh ấy cũng đã che phần quan trọng nhất, cứ coi như đang ngắm trai
trần trên bờ biển đi!
Hạ Ngôn hơi nghiêng người, để lộ ra vết thương thật dài trên cánh tay của mình cho cô xem.
Vì đã rửa qua nước nên vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy chút máu rướm ra từ bên trong vết thương, nhìn kỹ miệng vết thương khiến cô sởn cả tóc gáy.
Cổ Tích Niên lục lọi hòm thuốc, trông cô như một bác sĩ chuyên nghiệp.
Cô lấy đồ khử trùng và một số thuốc ra, đưa bông thấm cồn đến gần vết thương của anh: “Tôi khử trùng trước, có thể sẽ rất đau, anh cố chịu nha.”
Khi cần tiếp xúc với vết thương của Hạ Ngôn, ngay cả trái tim cô cũng không nhịn được mà run lên.
Cô không dám tưởng tượng sẽ đau đến mức nào, thậm chí cô còn nhíu chặt một mắt vì thấy đau thay anh.
Nhưng Hạ Ngôn còn đáng sợ hơn cả đau đớn, anh không hề nhúc nhích, cũng có không phản ứng gì trước nỗi đau thấu xương này.
Người này là quỷ hay sao vậy? Đau như vậy mà không hề kêu một tiếng, tốt xấu gì chau mày một cái cũng được mà.
“Hôm nay ngoài sân bay xảy ra chuyện lớn như vậy, có