Cô không ngừng vùng vẫy dưới thân anh, cô muốn thoát ra nhưng điều đáng sợ là sức lực của anh ấy thật sự quá lớn.
Anh đè lên người làm cô không nhúc nhích được chút nào chứ đừng nói là đẩy anh ra.
“Xem ra, cô thật sự thích mạnh bạo.” Anh lạnh lùng nói, nới lỏng bàn tay đang ôm lấy vai của cô, nắm bàn tay cô ra sức kéo...!
Cánh tay cô sao có thể đủ sức chống lại anh.
Anh dễ dàng gạt hai cánh tay che ngực cô ra nhẹ nhàng như bóc vỏ chuối vậy.
Áo lót màu hồng hiện ra trước mặt anh, anh còn nhìn nó chăm chú với vẻ thích thú...!
Cổ Tích Niên thấy vẻ mặt anh thì chỉ cảm thấy máu xông lên não.
Sắc đỏ trên khuôn mặt đã lan xuống tận cổ, như thể cô đang cởi sạch cho người ta từ từ thưởng thức vậy, đúng là mất mặt chết đi được.
Cảm giác nhục nhã chưa từng có ập đến trong cô, nếu bây giờ có thể đào lỗ, cô nhất định sẽ không chần chừ mà đào lỗ vùi đầu vào, à không, phải là vùi cả người xuống.
“Anh đừng nhìn chằm chằm vào đó nữa!” Cô tức giận nói.
“Tôi thích màu đen hơn.” Hạ Ngôn nhìn chăm chăm vào bộ nội y màu hồng, anh lạnh lùng và kiêu ngạo nói ra câu này như thể đây là chuyện rất là bình thường.
Hả...! Suýt chút nữa là cô hộc máu rồi.
Ai quan tâm anh thích màu gì chứ? Cô nổi cơn thịnh nộ: “Anh thích màu gì thì liên quan gì tới tôi? Tôi có cần phải đổi qua màu anh thích không?”
“Vậy phải xem còn màu gì khác không?” Nói xong tầm mắt của Hạ Ngôn di chuyển xuống bên dưới.
“Dừng tay!” Xuôi theo ánh mắt anh, Cổ Tích Niên cũng nhận ra tiếp theo anh định làm gì.
Nếu la hét có ích thì áo trên của cô cũng đã không bị cởi ra dễ dàng như thế rồi, mặc cho cô liều mạng giãy giụa, gắng sức uốn éo thắt lưng cũng đều uổng công.
Anh chỉ mất một chút thời gian là đã có thể khiến cô không mảnh vải che thân, hai tay cô bất lực bị anh cố định.
“Ha, hoá ra cũng là màu hồng, là một bộ à.
Xem ra cô cũng rất cẩn thận phối đồ mặc bên trong đấy chứ!” Giống như đang tán thưởng một tác phẩm nghệ thuật, Hạ Ngôn thích thú chăm chú nhìn cô.
Nhưng ánh mắt anh vẫn rất lạnh lùng.
“Anh đừng nói nữa!” Lời anh nói chỉ khiến cô cảm thấy nhục nhã, cô tức tối cắt ngang.
“Nếu đã cởi thì phải cởi hết chứ.” Nói xong, Hạ Ngôn bắt đầu hành động mà không chần chừ gì cả.
“Đừng...! đừng cởi mà.” Giọng nói yếu ớt của Tích Niên cất lên, hai tay bị cố định, cả người cũng bị giữ chặt, hầu như cô không có cơ hội tự do hoạt động nên đành phải tỏ ra đáng thương.
Hi vọng giọng nói nhỏ nhẹ của cô sẽ