Anh càng ngày càng dùng sức, cả người cô phải đau khổ chịu đựng sự giày vò của anh.
Sự hành hạ này kéo dài rất lâu khiến cho cô gần như phát điện, bị cơ thể của anh dẫn dắt, không nghĩ được cái gì, chỉ có thể phục tùng dưới thân anh.
Mãi cho đến khi cô không chịu được nữa ngất đi.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ cũng vô cùng mệt mỏi của người nằm dưới thân mình, vẻ mặt của Hạ Ngôn mới dần dần dịu bớt...!Sự dịu dàng và hân hoan cử còn mãi trong căn phòng này.
Hôm nay, Cổ Tích trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời.
Cuối cùng ngủ say trong một cái ôm dịu dàng, chỉ là do quá mệt, ngủ say nên cô không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương của Hạ Ngôn.
Dù có đau khổ hơn nữa thì cũng đều bị giấc ngủ đánh tan, cô yên tâm vùi mình vào chăn gối.
Cô ngủ rất ngon, ngay cả ánh nắng sáng sớm cũng không thể đánh thức cô từ trong giấc mo.
"Hơ..." Lười biếng phát ra âm thanh nói mớ, cô lật người tiến sát lại gần nơi ấm áp hơn, nằm ở đây rất thoải mái, cảm giác có một chỗ dựa.
Cô thoải mái cọ đầu vào...!
Q?
Hình như có hơi không đúng! Cô phản xạ mở bừng mắt ra, ánh vào mắt là một mái tóc màu nâu, khuôn mặt đẹp đẽ khiến cho người khác nhìn thế nào cũng không nhịn được phải cảm thán một câu quá đẹp trai.
Nhưng chờ cô tỉnh táo hẳn mới nhớ ra người trước mặt mình là ai: "Hạ Ngôn!"
Cô ngồi phắt dậy theo phản xạ, trong đầu hiện lên ký ức đêm qua.
Cô có hai chân dưới chăn, kéo chăn lên trên, cố hết sức bọc kín bản thân lại.
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng rõ ràng, ngại quá đi mất, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Rõ ràng hai người căm ghét đối phương như thế nhưng lại làm chuyện thân mật giống như người yêu.
Tích Niên vừa nghĩ vừa cẩn thận chui ra khỏi chăn, định lén lút xuống giường.
Cô nhúc nhích, di chuyển từng tí một ra bên mép giường, cố gắng không làm cho người đàn ông bên cạnh tỉnh giấc.
Lúc này...!
Bỗng cô cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như cơ thể bị động vật máu nào đó nhìn chằm chằm, cô quay đầu nhìn ra đằng sau...!
"Ôi!" Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt màu xanh dương sắc bén đang chăm chú nhìn mình.
Cả người anh giống như một con mãnh hổ, nắm chặt hai tay của cô kéo về phía sau!
Hạ Ngôn mạnh mẽ kéo Cổ Tích Niên vừa mới bò ra đến mép giường quay trở lại.
Cố Tích Niên chật vật ngã nằm xuống, còn bị Hạ Ngôn ấn chặt lên mặt giường: "Cô gái, mỗi ngày cô đều phải căng thẳng như thế sao?" Giọng anh có vẻ rất tức giận nhưng