"Tôi bảo người xin phép trường hợp đặc biệt cho em rồi."
"Tại sao lại xin phép trường hợp đặc biệt cho tôi? Tôi có thể đi học giống như một học sinh bình thường mà."
"Vì em là mợ của nhà họ Hạ, là vợ của tôi.
Làm gì có nhiều thời gian để đi học? Còn chuyện đến trường, thỉnh thoảng em đến điểm mặt là được!"
"Anh..." Cố Tích Niên hít sâu một hơi, sao anh có thể hiểu được, đi học là con đường duy nhất để cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ có như vậy mới có thể tìm thấy bố, thay bố giành lại tất cả.
tài sản nhà họ Cố.
Nhưng vẫn may, xin phép trường hợp đặc biệt cũng không quy định cô không thể đi học ở trường.
Thay quần áo và sửa sang xong, Cổ Tích Niên nhìn anh vẫn còn đang dựa ở đầu giường: "Tôi đến trường đây."
Hạ Ngôn giơ tay, lấy một chùm chìa khóa trên tủ đầu giường ném cho Tích Niên: "Tự lái xe mà đi."
Tích Niên cầm chìa khóa, cảm thấy hơi khó tin.
Lúc trước cô giống như tù nhân bị tài xế trông coi.
Bây giờ lại thả cho cô một mình, chẳng lẽ, anh có chút tin tưởng với cô rồi sao?
Tích Niên không hỏi nhiều, đây là một dấu hiệu tốt nên cũng không cần phí lời, tránh gây phiền phức.
Cô nhanh chóng cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.
Sau khi Tích Niên rời đi, Hạ Ngôn tựa vào đầu giường, dang hai cánh tay ra và nhìn lên trần nhà: “Hừm, cô gái này ngày càng thông minh rồi.” Thông minh đến mức anh cũng phải thừa nhận tài trí của cô.
Trên đường, chiếc xe hạng sang Spyker lao vun vút đến trường học, Tích Niên lái xe êm ái, đầu óc vẫn hơi lơ đãng, không thể kìm lòng suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như sợi dây chuyền đó.
Tại sao lại ở chỗ của Khả Doanh? Ngẫm lại khi cô đánh rơi sợi dây chuyền vào ngày hôm đó, Khả Doanh cũng không thể xuất hiện ở trong nước được, lẽ ra cô ấy nên ở Anh mới đúng.
Vậy nên không thể nào là do cô ấy nhặt được.
Chẳng lẽ nói rằng Khả Doanh cũng có một sợi giống y hệt sao? Nhà họ Hạ vừa có tiền lại có thế, có cái gì mà không thể tìm ra chứ.
Như vậy nếu