Vào lúc này, giọng nói của Thẩm Trạch Hy vang lên: “Anh cả, tiếng động gì đấy nhỉ?”
“Nếu không thể giữ im lặng được thì cút ra ngoài đi…”
Một giọng nói trầm thấp đáp lại.
Nghe thấy thế, Diệp Giai Nhi suy nghĩ trong giây phát rồi lại cảm thấy, hình như…hình như…hình như người ở bên trong không có làm chuyện đó… Sự nghi ngờ và tò mò trỗi dậy trong lòng cô, cô lách qua vách ngăn, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Vừa mới đặt chân trước vào phòng khách, màn hình tinh thể lỏng treo trên tường đập thẳng vào tầm mắt của cô một cách rõ ràng.
Diệp Giai Nhi đỏ mặt, tim đập thình thịch, rũ mắt xuống, đến bây giờ mới để ý đến hai người đang ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Trạch Hy vừa nhìn màn hình chăm chú vừa bày tỏ ý kiến: “Anh cả, anh nhìn ngực của cô ta kìa, chắc chắn có bơm đó, chân vừa thẳng vừa dài miên man ấy nhỉ…”
Nhìn Thẩm Hoài Dương là biết anh vừa mới gội đầu, tóc mai còn chưa kịp khô, mặc đồ bộ ở nhà vừa rộng rãi vừa tùy tiện mà trông vẫn cao ráo, nho nhã, một xấp tài liệu đặt ở trước mặt, anh đang phê duyệt.
Tầm mắt nhạy bén sắc xảo, ngòi bút của anh khựng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Giai Nhi với ánh mắt sâu thẳm.
“Cô Diệp.
”
Nghe anh gọi cô Diệp, mặc dù đang chăm chú nhìn màn hình tinh thể lỏng, Thẩm Trạch Hy vẫn quay đầu nhìn sang theo phản xạ có điều kiện.
Rồi sau đó, gương mặt anh tuấn của cậu ta đỏ bừng, thầm chửi rủa trong lòng rồi vội vàng đứng bật dậy, luống cuống giơ tay che màn hình… Không che hết nổi!
Thẩm Trạch Hy cắn răng, đâm lao phải theo lao!
Cậu ta vụt lên, che kín hai mắt Diệp Giai Nhi, không chừa lại bất kỳ một khe hở nào.
Anh ta vội vàng nhìn cậu Thẩm với ánh mắt