“Được, thế bây giờ chúng ta nói về chuyện ban nãy.
” Cô đổi đề tài: “Em hai mươi tuổi, trưởng thành rồi, không phải là không cho em xem mấy loại phim ấy nhưng vẫn phải giữ tư tưởng đúng đắn khi tiếp xúc với chúng mới được…”
Từ trước đến giờ cô chưa từng đề cập đến đề tài này với bất kỳ người đàn ông nào, ngoài mặt Diệp Giai Nhi vờ ra vẻ bình tĩnh nhưng gò má của cô đỏ lên nhiều.
Vẻ bối rối của Thẩm Trạch Hy biến mất ngay, cậu ta vừa mỉm cười vừa gật đầu.
“Với lại anh Thẩm này…” Diệp Giai Nhi quay sang nhìn anh: “Anh là anh trai của em ấy, lẽ nào anh cứ chiều hư em ấy sao?”
Chiều hư?
Lẽ nào cô ấy thật sự nghĩ rằng nó còn là một thằng oắt con không hiểu sự đời à?
Thẩm Hoài Dương đảo mắt nhìn cô gái đang ngượng ngùng nhưng vẫn ráng tỏ ra chín chắn ấy, đôi môi mỏng nhếch lên.
Thẩm Hoài Dương tựa lưng vào thành ghế sô pha, anh tỏ vẻ lười nhác: “Chẳng phải khi nãy cô giáo Diệp nói không phải là không cho nó xem mà phải xem với tư tưởng đúng đắn sao, tôi lại càng chả có lý do gì để cấm cản nó, phải không?”
Cô nghẹn lời, hít sâu một hơi để kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng mình: “Thế nên phải đưa ra tư tưởng đúng đắn cho em nó chứ?”
Cô tự thấy mình không phải là người dễ nóng giận, thế nhưng dăm ba câu nói của anh lại khiến cho bực bội một cách dễ dàng.
Thẩm Hoài Dương cười khẽ, anh nói với vẻ nghiêm túc: “Tư tưởng thế nào mới được xem là đúng đắn?”
Nghe thấy thế, Diệp Giai Nhi trừng mắt, tức giận đến nổi lồng ngực phập phồng, thậm chí đến mạch máu cũng có thể nhìn thấy được, cô cắn răng.
“Anh Thẩm!”
Anh ta…đúng là…đúng là hạng người